🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Minh Viễn vỗ vỗ vào mặt, cố gắng khiến mình thật tỉnh táo, điều chỉnh lại trạng thái một cách ổn định nhất.

Tuy nhiên lí trí và trái tim cứ hòà làm một vào nhau, cả hai cùng lúc đau đến âm ỉ khiến cậu không suy nghĩ được gì khác.

Lương Xương Bách và cậu, cả đời mày chỉ có thể tồn tại mối quan hệ cậu chủ và quản gia mà thôi.

Cả người bỗng chốc không được khoẻ một chút nào hết, trái tim như bị bóp nghẹn, cả người bị rút đi sức sống trong phút chốc.

Cậu có phần ngẩn ngơ, khó chịu, cả một buổi ngồi trên xe đến trường Thiên Vang xem địa điểm thi đều bị tâm trạng này lấn lướt, không thể phấn khởi lên nối.

Minh Viễn được dẫn đến địa điểm thi, một căn phòng rộng lớn với nhiều bàn ghế, cậu ngồi xuống một cái ghế, đầu hơi cúi thất thần nhìn những người xunh quanh đang tìm hiểu hoặc trò chuyện.

Trông ai cũng đều vui vẻ cả.

Trên tay đồng hồ xa xỉ, trang sức bạc, vàng, giày hàng hiệu. Những thứ cậu tưởng chừng sẽ không bao giờ để ý đến mà bây giờ lại ngẩn ngơ nhìn chằm chằm nó.

Nếu như, chỉ là nếu như thôi, nếu như cậu cũng được một phần như thế thì tốt biết bao nhiêu chứ....

Ít nhất thì cậu có thể gần với thế giới của anh một chút.

Minh Viền thất thần như thế cả một ngày trời.

Lúc cậu ngồi trên giường trong nhà trọ, thì người khác đều đã ra ngoài ăn khuya.

Đối với thành phố lớn như thế này, những bạn trẻ khác đều đã đi đến rồi, như cá gặp nước mà đi chơi khắp nơi,

Minh Viễn yên lặng nhìn đống đề của mình, cậu lấy một miếng, cố gắng viết vào đấy nhưng cả mười mấy phút cũng chỉ ghi được mấy chữ vô nghĩa.

Cậu đây là đang làm sao chứ ??

Minh Viễn cúi đầu, giấy tạch một cái ướt một chỗ

Minh Viễn: "!!!!"

Cậu sờ tay lên mặt thì liền thấy một mảng nước mắt.

Vội vàng lau đi qua loa nhưng không có tác dụng, nước đi đăng nước, tay đi đăng tay, cuối cùng thì cậu ôm mặt úp xuống bàn, lặng lẽ khóc.

Không nhịn được thì cứ để nó tiếp tục đến mệt mỏi đi.



Sau mười mấy phút thì cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc. Minh Viễn hết sức tỉnh táo mở điện thoại lên, vào chrome.

// Tình trạng cảm thấy bản thân không bằng bạn đồng trang lứa, tự ti là bị gì ?//

Việc tham khảo trên mạng là ngu ngốc nhất trên đời, Minh Viễn biết chứ, nhưng mà cậu không thể để bản thân như vậy được, ngày mai đi thi rồi, cậu không thể cứ giữ cái trạng thái đáng ghét này được.

Chưa kịp đọc kết quả của cái trang web vừa bấm vào thì điện thoại cậu run lên, trên màn hình nhảy ra cuộc gọi đến từ "Nguyên"

Minh Viễn hắng giọng một cái bật máy lên.

"Cháu chào ông"

Lăng Khương Nguyên cười đáp lời.

"Cháu đang đi thi nhỉ? Sao rồi, đã chuẩn bị kĩ càng hết chứ? Không kĩ cũng chẳng sao đâu, tới đó rồi ứng biến cũng được, hồi xưa đi thi ông toàn làm vậy cả, cháu....chỉ cần làm thật tốt là được, không hối tiếc !"

Minh Viễn cũng cười, tiếng cười giòn tan.

"Cháu chuẩn bị kĩ càng rồi ạ, sẵn sàng hết rồi, ông ơi cảm ơn ông nhé"

Lăng Khương Nguyên nhấp ngụm trà, sẵn tiện đẩy đầu thằng con trai mình qua một bên, lấy điện thoại trên tai xuống, mở loa ngoài.

"Có gì mà cảm ơn chứ, nếu được kết quả tốt thì phải mời ông đi ăn có được không ?"

Minh Viễn nằm rặp xuống bàn, nhắm mắt.

"Sẽ đãi ông một buổi lớn, lớn, lớn, lớn ! Luôn"

Lăng Khương Nguyên cười ha ha, dịu dàng đặt tách trà xuống bàn.

"Đã rất tối rồi, cháu ngủ sớm đi nhé"

Minh Viễn: "Vâng ông"

Tắt máy.

Cảm giác....đột nhiên đỡ hơn rất nhiều phần.

Minh Viễn vùi mặt vào tay, cảm thấy cuộc đời mình cũng không có tồi tệ đến như thế.



Ít nhất cũng gặp được nhiều người tốt, đều là người mình thích cả.

Thích...thích sao?

Nhưng chữ thích này đặt vào Lăng Khương Nguyên là khác, đặt vào nhóm anh em của cậu lại khác, còn đặt vào

Lương Xương Bách lại khác.

Tại sao khác nhỉ?

Đối với Lương Xương Bách rất khác, trái tim loạn nhịp còn lúc nào gặp anh cũng hơi thấp thỏm.

Cái này....có khác gì miêu tả việc "yêu thích" của bọn con gái đâu chứ ?

Cậu ...cậu thích Lương Xương Bách hay sao ?

Sao có thể được, đều là nam mà, sao cậu lại thích nam chứ, cậu có phải là gay đâu.

Rốt cuộc cái đầu bẩn thỉu này của cậu có biết bao nhiêu suy nghĩ kì cục với anh chứ.

Có hổ thẹn không ? Minh Viễn, mày có biết xấu hổ không vậy ?

Lương Xương Bách là người tốt đến bao nhiêu chứ, luôn giúp đỡ người khác, tuy lạnh lùng nhưng lại rất tinh tế.

Thế mà cậu lại có thứ suy nghĩ hạ đẳng này với anh ?

Minh Viễn siết chặt bút trong tay, tâm trạng vừa tốt lên lại rơi xuống vực.

Cậu không thể thích anh được, cậu không thể, Minh Viễn tỉnh táo lại đi không thể được đâu...

Hai người cách nhau một khoảng xa như vậy, may mắn được làm bạn với nhau đã là quá tốt rồi, vậy mà cậu còn muốn đòi hỏi nhiều hơn nữa, cậu đúng là không phải người mà.

"Reng ! Reng ! Reng !...."

Điện thoại trên bàn có người gọi đến kêu inh ỏi.

Minh Viễn cầm lên xem.

Là của Lương Xương Bách.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.