Minh Viễn thoát ra khỏi khung trò chuyện liền thấy Tranh Cẩm nhắn tin đến.
Cẩm: //Nhớ ngủ sớm đấy, ngày đầu tiên đến phải xem xét phòng thi thật là kĩ càng, tận dụng lỗ hỏng gì gì đó để làm lợi thế, ví dụ như góc khuất chăng hạn, điều chỉnh tâm trạng nữa, biết chưa ?//
Minh Viễn: //Đã biết thưa cô !! (Nhãn dán chú thỏ cúi người chín mươi độ)//
Lúc này Minh Viễn nhìn ra ngoài đường phố, đặc biệt lấp lánh, trên lầu cao nhìn xuống toàn là ánh đèn đủ màu sắc.
Minh Viễn chụp lại, gửi qua cho anh.
Minh Viễn: //Ở đây thật là đẹp quá//
Lương Xương Bách: //Người so với cảnh.... Còn đẹp hơn//
Thình thịch... thình thịch... thình thịch...
A!!!!
Minh Viễn phút chốc đỏ mặt, cảm giác ngượng ngùng xông lên tận cổ họng khiến cả người cậu giống như có dòng điện xè xè chạy qua.
Cậu thoát khỏi ứng dụng nhắn tin, ra ngoài màn hình chính không ngừng lướt qua lướt lại, lướt lại rồi lại lướt qua.
Nhắn... nhắn cái gì vậy chứ ?
Minh Viễn đi vào xem lại lần nữa thì lại ngại ngùng thoát ra màn hình chính bắt đầu lướt tới lướt lui lần nữa.
Mấy lần như vậy thì Lương Xương Bách lại gửi qua một cái nhãn dán một chú sói nhỏ với gương mặt đáng thương đối diện với khung cửa sổ gõ cạch cạch.
Minh Viễn hoàn hồn trở lại, hạ nhiệt cơ thể mình sau đó bắt đầu trả lời lại anh.
Minh Viễn: //Đã quá trễ rồi, ngủ ngon nhé//
Sau đó tắt điện thoại, đem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia-nho/3743051/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.