Minh Viền nằm xuống giường. Cậu vốn không quen ngủ máy lạnh, nó khiến mũi cậu không khoẻ
Nhưng phòng lại không có quạt máy, nếu mà tắt đi thì nóng chết, huống chi trong phòng không chỉ có một mình cậu.
Bóp mũi lại, rát đến mức khiến Minh Viễn muốn chảy nước mắt.
Cậu dùng một tay chậm chạp gõ chữ đáp lại anh.
Minh Viễn: //Đều ngủ hai người một phòng cả/l
Lương Xương Bách: //Chụp phòng ngủ qua đây//
Minh Viễn: //Để làm gì ?//
Lương Xương Bách: //Lì quá, kêu anh chụp thì anh mau chụp đi//
Mặc dù khó hiểu nhưng cậu vẫn đưa điện thoại lên chụp cả căn phòng sau đó gửi qua cho anh.
Sau vài phút cũng không thấy trả lời, cậu hơi sốt ruột.
Tự nhiên đang nhắn tin mà sao lại biến mất rồi ?
Lúc cậu đang khó hiểu thì Nguyễn Thanh Đức đột ngột mở cửa phòng tắm. Minh Viễn giật mình khiến tay cầm điện thoại buông lỏng, bụp một cái rơi xuống ngay mặt.
Ta nói nó đã.....
Minh Viễn vội lấy điện thoại ra, xoa xoa cái mũi bị đập đau.
Nguyễn Thanh Đức: "ha ha ha...sao cậu lại vô ý như vậy chứ"
Cậu ta cười khoái chí, không có chút nào là sự thông cảm giả tạo giữa những người bạn mới quen.
Minh Viễn cảm thấy có chút quê, lúc này điện thoại trên tay run lên.
Lương Xương Bách: //Hình ảnh//
Lươnh Xương Bách: //Anh mau thay cái áo khác đi ! Cái này quá mỏng rồi !//
Anh gửi cho cậu một tấm ảnh, trong đó chính là ảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia-nho/3743050/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.