Minh Viễn chưa từng bị thế này bao giờ, thế nên cậu cũng quang minh chính đại nhìn lại cậu ta.
Hai người nhìn nhau, chắc là cậu Nguyễn Thanh Đức kia cảm thấy ngại ngùng, mặt hơi đỏ sau đó dời mắt đi.
Minh Viễn mang sự quang vinh giống như vừa thắng trận lớn đem mắt trở về ổ bánh mì của mình.
Cậu ăn xong thì không có gì để làm cả, Minh Viên lấy điện thoại ra lướt, nhưng lại cảm thấy chăng có gì vui, còn làm chiếc điện thoại "xịn xò con bò" của cậu tụt pin nhanh chóng.
Thế là Minh Viễn bỏ điện thoại xuống, bắt đầu ngắm nhìn cảnh vật.
Mọi người xung quanh đã qua cái vui vẻ, bây giờ phần lớn đều đang ngủ hoặc yên lặng chơi điện thoại khiến không khí yên tĩnh hắn đi.
Lúc cậu đang mải mê ngắm đường thì bên cạnh chìa ra một cái điện thoại.
Đời mới luôn mới nói chớ.
Minh Viễn quay đầu qua.
"Xin số của cậu được không ?"
Nguyễn Thanh Đức bên cạnh dụi dụi mũi nói.
Minh Viễn hơi ngạc nhiên, vốn trường này không có quan hệ tốt với trường cậu, theo lí mà nói sẽ không có thoải mái như thế này đâu.
Cậu hơi ngập ngừng nhưng cuối cùng cũng đọc số của mình.
Cậu bạn kia xin được số giống như là vui vẻ lắm, miệng mỉm cười.
Minh Viễn khó hiểu không thôi, cậu lại quay đầu ngắm nhìn đường, được một lúc thì ngủ.
Sau vài lần thức ngủ, ngủ rồi lại thức, xương cụt của cậu sắp hòà làm một với cái ghế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia-nho/3743049/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.