🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau, Minh Viễn cảm thấy nóng bức cực kỳ.

Rõ ràng trời thu đang lạnh mà cậu lại bị bao bọc cho nóng hôi hổi, khiến Minh Viễn khó chịu thức giấc.

Cậu ngà ngà mở mắt, sau đó liền mặt đối mặt với anh.

Lương Xương Bách ngủ nom trông có vẻ thực ngoan, không còn nét lạnh lùng nữa. Nhưng dù sao cái nét đó cũng chỉ là cơ mặt nó tạo vậy, chứ tính cách anh cũng không mấy lạnh lùng.

Sợi mi cong cong, hơi thở đều đều khiến lồng ngực anh khẽ phập phồng. Áo thun mỏng manh ôm sát làm lộ ra cơ ngực, xương quai xanh cùng với nước da trắng đối lập với áo đen.

Minh Viễn cảm thấy hơi khô nóng, cả người bây giờ đều không thoải mái, có cảm giác rất hưng phấn, hưng phấn đến kì lạ.

Cậu cố giãy ra khỏi tay anh, nhưng Lương Xương Bách vòng tay rất chặt khiến cậu không thoát ra nổi, thậm chí suýt nữa bị ôm gãy xương sườn.

Minh Viễn hết cách, cậu bắt đầu gọi tỉnh anh.

"Xương Bách.....Lương Xương Bách... !"

Anh ở trước mặt cậu khẽ hừ một tiếng rồi tiếp tục ngủ.

Minh Viễn: "..."

Đừng ngủ nữa mà !

"Lương Xương Bách, cậu mau tỉnh dậy đi, trời sáng đến tận đỉnh đầu rồi"

Lương Xương Bách nghe thấy, mơ hồ tỉnh dậy, đôi mắt xanh lá tan rã, rõ ràng chính là chưa tỉnh ngủ, nghe thấy cậu nói, anh hàm hồ hừ vài tiếng, sau đó nói với giọng đeo như kẹo cao su.

"Vậy anh thức dậy đi... đừng gọi..."

Minh Viễn cảm thấy lổ tai mình tê dại, cả người lâng lâng.

Cái giọng nói này đúng là dễ khiến tai của người ta mang thai mà.

Cậu ....phải thoát khỏi đây, lổ tai của cậu hình như đã được "thụ thanh" rồi, quá nguy hiểm, không thể để nó tiếp tục phát triển.

Minh Viễn ngồi dậy, muốn chạy khỏi lồng ngực anh, nhưng vừa ngồi được một nửa thì bị Lương Xương Bách ôm lại.

Minh Viễn: "..."



Không phải nói là dậy đi đừng gọi sao ? Buông ra coi !

Minh Viễn tức giận giãy mạnh, nhưng lại bị áp chế. Tuy nhiên lần này lại bạo lực hơn, Lương Xương Bách đè cậu xuống giường.

"Chậc ! Đừng có chạy !" Anh không mở mắt nói.

Bị một thân hình to lớn đè lên thật sự không hề dễ chịu, cũng may là giường mềm, cậu bị lún xuống dưới nhiều hơn là bị anh đè.

Tuy nhiên tư thế này khiến hai người dính sát vào nhau, thỉnh thoảng Lương Xương Bách còn cử động một chút.

Minh Viễn nằm trong lòng anh đã từ bỏ giãy dụa, sau đó lại cảm nhận được mình bị cạ một chút.

Chủ yếu chắc là do tư thế không thoải mái nên Lương Xương Bách di chuyển cái chân đang gác lên người cậu. Cứ xuống xuống lên lên, lên lên xuống xuống.

Minh Viễn nhiều lần bị cạ vào tiểu Viễn bé nhỏ, khiến cậu run rẩy.

Cậu lấy tay chặn chân anh lại, sau đó cuối cùng nó cũng dừng.

Chưa đợi cậu thở vào thì hơi thở của anh đã đáp xuống cổ cậu.

Nhẹ hều như lông tơ quét qua nhưng lại khiến người ta ngứa ngảy cả cơ thể.

Minh Viễn càng lúc càng cảm thấy không ổn. Quanh mũi đều là mùi hương của anh, cả người đều đang bị anh bao bọc.

Tim đập nhanh, cả người bắt đầu đổ mồ hôi. Cậu cố gắng kiềm chế lại xúc cảm kì lạ này.

Lúc cậu đang tập trung khiến cho hơi thờ bình ổn trở lại thì cái chân trên người cậu lại di chuyển, lần mày lại nhanh một cách quá đáng.

"O..." Minh Viễn không nhịn được rên lên một tiếng.

Tiếng của cậu hết sức mềm nhẹ, cậu cũng không tin mình vừa phát ra cái thứ âm thanh kia.

Ngại đến mức không biết giấu mặt đi đâu, cũng may là anh còn đang ngủ, nếu mà thức thì cậu sẽ hòa làm một với cái giường này, vô hình suốt cuộc đời luôn quá.

Minh Viễn cứng rắn ngồi dậy, lạ thay lần này anh không còn giữa chặt nữa, cậu dễ dàng thoát ra, sau đó liền chạy vào nhà vệ sinh không chút suy nghĩ.

Lúc này đây, Lương Xương Bách nằm trên giường, từ cổ đến mang tai đều đỏ bừng.

...•

Minh Viễn vào lớp bồi dưỡng với tâm trạng khó tả nổi.



Tranh Cẩm đã ngồi sẵn đó, cô đang sắp xếp đồ nghề để mấy ngày nữa đi thi.

Cậu ngồi vào chỗ, lấy một tờ đề ra và bắt đầu cày.

"Lạ nhỉ? Hôm nay tự giác quá" Tranh Cẩm ôm thùng đồ bằng một tay một cách hết sức ấn tượng.

"Chỉ còn một sấp này, em muốn làm xong sớm" Minh Viễn nói.

"Ba ngày nữa sẽ đi, lần này đi sớm một chút để ổn định tinh thần, làm quen chỗ, em chuẩn bị đồ đi là vừa rồi đó"

Minh Viễn khẽ gật đầu.

Sau khi Tranh Cẩm rời đi thì cậu lập tức buông viết xuống.

Trong đầu bây giờ không hiểu sao lại toàn là Lương Xương Bách, khiến cậu không thể nào mà tập trung nổi được.

Tịnh tâm một chốc không có kết quả thì Minh Viễn liền mở điện thoại, định bụng dời đi sự chú ý.

Sau đó cậu phát hiện mình đã được add vào một cái nhóm.

Tên nhóm là tên bốn thành viên anh em của cậu, chỉ thiếu mỗi Hồng Liên.

Minh Viễn nhấp vào, xem tin nhắn được nhắn trước đó.

Lương Băng hỏi cậu đã thức chưa.

Minh Viễn gửi nhãn dán ếch xanh vừa ngáp vừa dụi mắt qua.

Rất nhanh liền có lời rep lại.

Lương Băng: //Đến phòng y tế !!/

...

Tranh Cẩm đi được một đoạn mới nhớ là thiếu đồ, cô quay lại phòng lấy, vừa bước vào đã thấy cả phòng trống không.

Không hề có một ai, cái người vừa ngồi đây làm đề đã biến mất.

Tranh Cẩm: Cô đúng là nhìn lầm em rồi !!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.