🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lương Xương Bách rời khỏi phòng khách.

Minh Viễn vừa liếc theo hướng anh đi vừa vịn quần lại.

Cái quần đen chết tiệt này không chịu hợp tác tí nào, cậu bèn túm nó lại thành một cục sau đó vơ đại cọng dây thun trên bàn cột lên.

Lúc anh bước ra với cái ghim cài quần thì thấy cậu đã thả áo xuống.

Lạ thay, dưới lớp áo chính là một cái khối gì đó dài dài nhô ra rõ ràng.

Nhìn....thật là giống..Tiểu Viễn ???

Minh Viễn tất nhiên cũng nhìn ra sự khác lạ, lại nhìn thấy anh đang đứng ở phía cửa phòng ngủ nhìn mình với biểu cảm không thể tả.

Mặt cậu đỏ lựng lên, ngón chân sắp đào ra một toà lâu đài hoành tráng diễm lệ luôn rồi.

"Không phải đâu ! Là tui cột lại á !" Cậu vội vàng đính chính, giở áo mình lên cho anh nhìn.

Lươnh Xương Bách nhìn cậu đáng yêu như vậy chỉ muốn cắn một cái.

Anh bước tới, tháo dây thun trên quần cậu, nhẹ nhàng siết rõ vòng eo mềm mại nhỏ nhắn lại, sau đó cài ghim quần vào. Lúc rời đi, anh còn không quên đưa tay vuốt nhẹ lên cái eo trắng nõn đó, cảm xúc rất tuyệt vời nha.

Minh Viễn bị vuốt cảm thấy hơi nhột, nhưng cậu chỉ đơn thuần nghĩ là anh vô tình chạm phải, vẫn còn rất ngại ngùng.

Minh Viễn bí bách chỉ vào đồng hồ.

"Mười hai giờ hơn rồi...đi ngủ"

Lương Xương Bách gật đầu, tắt đèn phòng khách.

Hai người trước sau đi vào phòng ngủ.

Vì quần quá dài nên cậu cứ lệt quệt lệt quệt nó xuống sàn, sợ nó bị dơ nên Minh Viễn liền xách quần lên.

"Cậu ngủ bên trong đi" Minh Viễn nhường cho anh lên trước.

Lương Xương Bách nhìn cậu giống hệt như đang cầm váy cưới, cố che ý cười, gật đầu rồi chui vào chăn.

Minh Viễn sau đó tắt đèn, cũng chui vào.



Không khí dưới chăn rất ấm áp, cả người của cậu bị bao bọc trong sự ấm áp ấy thì hết sức là thoải mái. Đã vậy, trên gối còn có mùi hương tựa mùi gỗ, rất giống mùi trên người Lương Xương Bách.

Khiến cậu có hơi khó chịu, lại muốn ngửi được nhiều hơn.

Minh Viễn vừa nghĩ lung ta lung tung vừa ngà ngà, sau mấy phút thì chìm hẳn vào giấc ngủ

Bây giờ đã trễ, lúc nảy cậu còn chạy tới đây rất nhanh nên thể lực đều bị tiêu hao hết, ngủ khá sâu.

Bên cạnh, đôi mắt sáng trưng chằm chằm vào gương mặt cậu.

"Minh Viễn" Lương Xương Bách gọi.

Không ai trả lời.

"Lăng Minh Viễn ơi ?" Anh lại tiếp tục gọi.

Vẫn là kết quả cũ, không ai lên tiếng.

Lương Xương Bách gỡ chăn xuống vai, không chút cố kị ngắm nhìn gương mặt cậu.

Sau một hồi liền đưa ra kết luận.... Thật là đẹp quá đi, mũi cũng đẹp, môi cũng đẹp, thở thôi cũng đẹp là sao chứ....

Lương Xương Bách xích gần lại cậu một chút, một chút, lại một chút. Nhẹ nhàng dán bản thân lên người cậu, sau đó vùi đầu vào lòng ngực ấy.

Mùi thơm nhàn nhạt của nước xả vải, áo là của anh, tại sao lại có mùi thơm đặc biệt khác những cái áo khác chứ....anh chắc là sẽ không bao giờ giặc nó nữa.

Tay đặt lên vòng eo nhỏ, xoa xoa một chút, lại bóp vài cái thật sự là đã ghiền hết cả tay.

Lương Xương Bách vừa nghịch eo của cậu, sau một lúc thì cũng thiếp đi.

・・・・・

Một bên khác.

Nhà họ Lăng. Ngôi nhà nằm ở trung tâm thành phố với diện tích hơn mấy trăm mét vuông không kém phần khoa trướng.

Lăng Từ Thiên đang ngồi trên ghế gần vườn hoa nhỏ.



Lúc trước con trai ông thường chơi ở đây, nó sẽ thường nghịch những bông hoa nhỏ hay lăn trên bãi cỏ.

Tuy nhiên, đây cũng là nơi con trai ông bị bắt đi.

Lăng Từ Thiên cúi đầu, trên tay ông có một viên kẹo nhỏ được gói vỏ màu tím rất đáng yêu.

Đứa trẻ đó.... nếu như con trai ông còn sống thì chắc cũng sẽ đáng yêu như vậy chứ? Nếu như lúc đó ông về nhà kịp thì đầu có chuyện....

Lăng Khương Nguyên vừa thay quần áo ra thì liền thấy con trai mình đang ngồi nhìn vườn hoa bên ngoài với gương mặt tiếc hận.

Ông thở dài thườn thượt, bước tới, trên tay còn cầm sấp giấy.

Lăng Từ Thiên thấy một cái bóng che mất tay thì thì ngẩng đầu, sau đó bị dúi vào một sấp giấy.

Ông mơ hồ mở ra nhìn thì thấy đó là giấy sét nghiệm DNA.

Xét nghiệm đó là giữa một người có mẫu tóc A và Lăng Tâm cho thấy hai người có hơn chín mươi phần trăm huyết thống.

Lăng Từ Thiên mở to mắt, hơi run rẩy lật ra mặt sau.

Xét nghiệm DNA giữa mẫu tóc A và mẫu tóc của ông.

Lăng Từ Thiên không đọc số phần trăm gì đấy mà trực tiếp nhìn sang phần kết luận.

"Là cha con.." Ông khẽ lẫm bẩm.

Lăng Khương Nguyên lúc này nhìn con mình đột nhiên muốn khóc, ông ngồi xuống bên cạnh, khẽ nói.

"Thằng nhóc mà ba dẫn về tối hôm nay....là con trai con đó"

Lăng Từ Thiên siết chặt tời giấy trên tay, nươc mắt nhỏ xuống làm giấy trong xuống một chỗ.

Lăng Khương Nguyên thở dài, lấy tay áo lau mắt cho con mình.

"Lớn già đầu rồi còn khóc hu hu cái gì, Minh Viễn mà thấy nó cười thúi mặt cho.....thôi, không khóc nữa, ba thương"

Ông khẽ ông lấy Lăng Từ Thiên, cảm giác con trai mình lớn rồi mà còn phải ôm nó thì có chút kì cục, nhưng mà...

cảm xúc cũng không tệ..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.