Lương Xương Bách rời khỏi phòng khách.
Minh Viễn vừa liếc theo hướng anh đi vừa vịn quần lại.
Cái quần đen chết tiệt này không chịu hợp tác tí nào, cậu bèn túm nó lại thành một cục sau đó vơ đại cọng dây thun trên bàn cột lên.
Lúc anh bước ra với cái ghim cài quần thì thấy cậu đã thả áo xuống.
Lạ thay, dưới lớp áo chính là một cái khối gì đó dài dài nhô ra rõ ràng.
Nhìn....thật là giống..Tiểu Viễn ???
Minh Viễn tất nhiên cũng nhìn ra sự khác lạ, lại nhìn thấy anh đang đứng ở phía cửa phòng ngủ nhìn mình với biểu cảm không thể tả.
Mặt cậu đỏ lựng lên, ngón chân sắp đào ra một toà lâu đài hoành tráng diễm lệ luôn rồi.
"Không phải đâu ! Là tui cột lại á !" Cậu vội vàng đính chính, giở áo mình lên cho anh nhìn.
Lươnh Xương Bách nhìn cậu đáng yêu như vậy chỉ muốn cắn một cái.
Anh bước tới, tháo dây thun trên quần cậu, nhẹ nhàng siết rõ vòng eo mềm mại nhỏ nhắn lại, sau đó cài ghim quần vào. Lúc rời đi, anh còn không quên đưa tay vuốt nhẹ lên cái eo trắng nõn đó, cảm xúc rất tuyệt vời nha.
Minh Viễn bị vuốt cảm thấy hơi nhột, nhưng cậu chỉ đơn thuần nghĩ là anh vô tình chạm phải, vẫn còn rất ngại ngùng.
Minh Viễn bí bách chỉ vào đồng hồ.
"Mười hai giờ hơn rồi...đi ngủ"
Lương Xương Bách gật đầu, tắt đèn phòng khách.
Hai người trước sau đi vào phòng ngủ.
Vì quần quá dài nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia-nho/3743045/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.