🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Minh Viễn ngồi trên ghế nên muốn nhìn anh cậu phải ngẩng đầu lên.

Gương mặt lúc đó...thật khiến cho Lương Xương Bách có một vùng trời mười tám cộng trong đầu.

Cũng là góc độ này, người này, gương mặt đỏ ửng đó, trong miệng thì....

Anh cảm thấy không khí xung quanh hình như nóng lên.

À...mà không, là anh nóng lên mới phải...vì người trước mặt mà bừng lửa.

Minh Viền cảm thấy hơi lúng túng.

Cậu ....không phải chưa từng cùng anh ngủ chung một giường nhưng mà ...cậu cảm thấy lần mày khác biệt hẳn.

Có cảm giác rất hồi hợp, tim đập nhanh, cả người rạo rực.

"Cóó... làm phiền cậu không ?"

Minh Viễn hỏi anh.

Lương Xương Bách lắc đầu.

"Không phiền...là anh thì không phiền"

Câu cuối cùng anh nói nhỏ xíu, đảm bảo là cậu không thể nghe được.

Sau đó. Quả nhiên là cậu lại lần nữa ngẩng đầu nhìn mặt anh, khoé miệng hé mở

"Hả ? Cậu nói nhỏ quá tôi không nghe rõ"

Lương Xương Bách gãi đầu, khẽ cắn môi.

"Không có gì phiền hà cả, anh.... Anh ngủ trước, tôi đi tắm"

Nói xong liền chạy đi mất hút.

Minh Viễn: "...."

Có chuyện gì vừa diễn ra nhưng cậu không bắt kịp sao ?

Cậu đứng dậy, cảm thấy hơi chộn rộn, liếc mắt nhìn thấy bên phải có hộp khăn ướt, cậu cầm lấy nó.

Lại liếc mắt, bên trái có một cái khăn vải, cậu vắt nó lên vai mình.

Lương Xương Bách tắm tầm nửa tiếng thì mới xong.



Anh bước ra khỏi phòng tắm mang theo một làn hơi lạnh lẽo, cả người anh cũng vì lạnh mà nước da trở nên nhợt nhạt hẳn.

Bình tâm lại. Lương Xương Bách bước ra phòng khách.

Sau đó....chói mù mắt.

Bàn được lau sạch sẽ, sàn nhà sáng bóng, từng cái ly, tách, ghế đề được lau chùi sáng bóng sạch bong.

Anh nhướng mày, sau đó đi vào nhà bếp.

Nhìn thấy nàng tiên ốc đang sắn tay áo lên, giặc khăn.

Tay chân cậu vốn gầy gò lại trắng trẻo, bây giờ gồng hết sức lại cành trắng bệch, mỏng manh.

Lương Xương Bách cảm thấy đây chính là cảnh đẹp nhất của ngày hôm nay mà anh thấy.

Minh Viễn vừa quay đầu liền thấy anh đứng ở cửa mà không có chút tiếng động nào. Cậu giật mình, suýt chút nữa là siết rách cả cái khăn.

"Sao cậu đi không có tiếng động gì hết vậy ?" Minh Viễn nhíu mày trách móc anh.

"Xin lỗi, xin lỗi" Lương Xương Bách vừa bước tới vừa nói.

"Anh....cảm ơn nhé, đúng là mấy ngày nay nhà hơi bẩn thật, là do tôi bận quá..." Anh nói, sau đó lấy khăn trên tay cậu.

Minh Viễn: "Không bẩn lắm đâu, chỉ là tôi có hơi căng thẳng nên muốn tìm chút gì làm mà thôi"

Lương Xương Bách: "Ô...vậy tại sao anh lại căng thẳng ?"

Minh Viễn: "...."

Chậc !

Tại hạ đây là thất sách rồi !

Trong cái khó ló cái khôn Minh Viễn mồm mép đáp lời.

"Còn mấy ngày nữa là phải đi thi nên cảm thấy lúc nào cũng chộn rộn ấy mà"

Lương Xương Bách thay cậu đem cái khăn đi phơi, Minh Viễn lúc này mới thấy mình hơi dơ.

Trên người cậu mặc áo thun với quần tây, bộ vest kia vẫn còn trong bọc để trên bàn.

Nảy giờ chạy, mổ hôi đổ ra ào ào khiến cậu có hơi khó chịu.

Nếu là bây giờ thì cậu đã đi tắm rồi, nhưng mặc cái gì đây? Mặc lại đồ cũ hả ?



Nói không ngoa thì tắm xong còn mặc lại đồ cũ chính là sự sỉ nhục đối với tắm rửa.

Cậu cũng không định mượn quần áo của Lương Xương Bách để mặc, đồ của người ta hẳn là tiền phải trên mấy con số, đưa cho cậu mặc, cậu không dám.

Lúc Minh Viễn dự định sẽ để mình dơ nằm sô pha ngủ thì Lương Xương Bách đi tới trước mặt cậu.

Quan trọng hơn là trên tay anh cầm một bộ quần áo.

"Nước nóng đã bật sẵn rồi, anh muốn dùng không cần chỉnh lại đâu, quần áo....quần thì là quần mấy năm trước, size nhỏ, áo thì tôi lấy đại đấy, cái...ùm cái đó thì là đồ dùng một lần"

Minh Viễn cảm động đến suýt khóc.

Lương Xương Bách đúng là trưởng thành rồi, còn biết để ý đến người khác, một quản gia như cậu thật là mừng cho anh quá đi.

Cậu cầm lấy quần áo trên tay anh, nói cảm ơn sau đó vào phòng tắm.

Bây giờ đã mười hai giờ kém năm, sau mười phút thì Minh Viễn bước ra ngoài.

Cậu chùi bàn chân dính nước của mình lên thảm, tay còn lại thì cầm quần.

Thật sự nó quá rộng so với cậu.

Buông tay ra sẽ tuột cái vèo mất.

Lúc cậu bước ra ngoài phòng khách đã thấy Lương Xương Bách ngồi trên ghế sô pha.

Hình như anh đang học bài, mắt kính trên sống mũi khiến anh có vẻ trầm tĩnh hơn tuổi thật, thái độ nghiêm túc.

Đàn ông quả là đẹp nhất lúc làm việc mà.

Lương Xương Bách nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên nhìn...sau đó không thể dời mắt nữa.

Áo của anh lấy cho cậu là size của anh nên nó rộng thùng thình chùm qua cả mông, tựa như cậu đang được vòng tay to lớn của anh bao bọc lại vậy, áo đen khiến da cậu thêm trắng trẻo, mềm mịn, vì mới tắm xong nên hơi ẩm ướt, mượt mà.

Đặc biệt, tay phải của cậu đang cầm chặt lấy quần.

Cảnh này thật sự đáng yêu chết anh.

Lương Xương Bách không nhịn được cơn cười, anh nhếch khoé môi.

Minh Viễn trợn mắt: "Không được cười ! Cậu là tên khổng lồ sao ? Quần chẳng khác gì cái miệng lu"

Lương Xương Bách gật đầu.

"Ừm ừm, tôi là người khổng lồ, người khổng lồ không nên cười anh"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.