Minh Viễn ngồi trên ghế nên muốn nhìn anh cậu phải ngẩng đầu lên.
Gương mặt lúc đó...thật khiến cho Lương Xương Bách có một vùng trời mười tám cộng trong đầu.
Cũng là góc độ này, người này, gương mặt đỏ ửng đó, trong miệng thì....
Anh cảm thấy không khí xung quanh hình như nóng lên.
À...mà không, là anh nóng lên mới phải...vì người trước mặt mà bừng lửa.
Minh Viền cảm thấy hơi lúng túng.
Cậu ....không phải chưa từng cùng anh ngủ chung một giường nhưng mà ...cậu cảm thấy lần mày khác biệt hẳn.
Có cảm giác rất hồi hợp, tim đập nhanh, cả người rạo rực.
"Cóó... làm phiền cậu không ?"
Minh Viễn hỏi anh.
Lương Xương Bách lắc đầu.
"Không phiền...là anh thì không phiền"
Câu cuối cùng anh nói nhỏ xíu, đảm bảo là cậu không thể nghe được.
Sau đó. Quả nhiên là cậu lại lần nữa ngẩng đầu nhìn mặt anh, khoé miệng hé mở
"Hả ? Cậu nói nhỏ quá tôi không nghe rõ"
Lương Xương Bách gãi đầu, khẽ cắn môi.
"Không có gì phiền hà cả, anh.... Anh ngủ trước, tôi đi tắm"
Nói xong liền chạy đi mất hút.
Minh Viễn: "...."
Có chuyện gì vừa diễn ra nhưng cậu không bắt kịp sao ?
Cậu đứng dậy, cảm thấy hơi chộn rộn, liếc mắt nhìn thấy bên phải có hộp khăn ướt, cậu cầm lấy nó.
Lại liếc mắt, bên trái có một cái khăn vải, cậu vắt nó lên vai mình.
Lương Xương Bách tắm tầm nửa tiếng thì mới xong.
Anh bước ra khỏi phòng tắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia-nho/3743044/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.