Sau khi buổi tiệc kết thúc, Minh Viễn được đưa về tận trường.
Lăng Khương Nguyên còn đóng gói cho cậu không ít bánh kẹo, trong đó còn có thịt mới nướng thơm lừng.
Cậu gật đầu cảm ơn ông đến suýt nữa choáng váng té xuống đất.
Minh Viền về phòng thì đã hơn 11 giờ khuya.
Phòng kí túc xá của cậu vẫn còn sáng đèn, các anh em của cậu đều là cú đêm, những con cú thức khuya cày game và những con cú tổ chức tiệc buffet
Tuy nhiên, lúc cậu đứng trước của thì ầm một tiếng rất lớn đập vào cái cửa trước mặt.
Minh Viễn giật mình bật người xa sau.
Mọi người đang đánh nhau trong đó à ?
Cậu áp tai vào cửa.
"Làm gì vậy ?! Đau lắm đấy"
Là giọng của Hồng Liên ?
Có ai đẩy cô nàng vào cửa sao ?
Nói không ngoa thì mặc dùng Hồng Liên là con gái, nhưng thuộc tính của cô lại là thuộc tính nam, mọi người nhìn cô đều phải nể vài phần, sợ cô vung tay đấm ngay vào mặt.
Minh Viên tò mò áp sát tai hơn.
"Chị mới làm cái gì đấy, em đã nói là chị không được đi chạy vặt cho thằng đó nữa, chị không nghe sao ?"
Minh Viễn: cái này...là Giang Mộng Thi hở ?
Lúc này, bên trong.
Hồng Liên bị Giang Mộng Thi đè lên cửa, dáng người cô nhỏ hơn nên có chút yếu thế, cố đẩy người đối diện nhưng không thể đẩy ra được.
"Mộng Thi ! Buông tôi ra, tôi chạy vặt cho ai thì liên quan gì đến cậu chứ ?!"
Giang Mộng Thi ép sát nàng vào cửa hơn nữa, nhíu mày gẵn giọng.
"Tôi cho tiền chị nhiều như vậy chị cũng không lấy, thế mà lại thèm ba đồng ba cọc của mấy thằng đó ?"
"Ít nhất thì đó là tiền tôi tự kiếm !"
"Vậy thì chị làm cho tôi đi, đừng làm cho người khác nữa, nha ?"
"Buông tôi ra đã"
"Chị phải nói đồng ý trước"
"Nhưng tôi cần biết việc làm là gì trước !"
"Làm bạn gái tôi"
"Không làm !"
"Vậy thì chị đừng mong thoát khỏi cánh tay này"
Hồng Liên nhíu mày, trề môi ra, không tin rằng trên đời cũng tồn tại cái thế loại vô liêm sỉ này.
Nàng nhón gót, hôn vào má Giang Mộng Thi.
Người đối diện ngẩn ra, mắt mở lớn, đứng hình ngay tại chỗ.
Hồng Liên nhân lúc này gạt tay cô ra, đẩy người một cái thật mạnh khiến cô ngã xuống, sau đó thừa dịp người vẫn chưa đứng lên được, cô dùng chìa khóa giấu trong tay áo mở cửa vọt ra ngoài với tốc độ ánh sáng.
Sau mấy giây thì Giang Mộng Thi liền đứng dậy.
"Hồng Liên ! Chị đứng lại !"
Cô chạy đuổi theo.
Minh Viễn đứng sau cánh cửa, thành công ẩn mình: quào....
Cậu..cậu có nên xen vào hay không đây ?
Thoạt nghe thì chị em chí cốt đang gặp nguy hiểm nhưng lại thoạt nhìn cũng không nguy hiểm lắm.
Đúng lúc cậu dự định đến giúp thì cuộc gọi của Lương Băng kéo cậu lại.
"Alo ?"
"Viễn Viễn, về phòng kí túc rồi hở?!!"
"...đã về rồi...có chuyện này vừa xảy.."
"Tao biết !!! Đừng xen vô ! Lâm Chấn đang ở phòng y tế đây này !"
Minh Viễn: "..."
Chưa đợi cậu phản hồi, Lương Băng đã nói tiếp.
"Mày tìm chỗ nào qua đêm đi ! Đừng về phòng ! Chuyện này ngày mai tao sẽ nói rõ ràng ! Bây giờ thì mau ! Mau tìm chỗ chạy đi đi !"
"Được ! Tao biết rồi !"
Cúp máy, Minh Viễn vọt ra khỏi khu vực nguy hiểm, chạy về toà kí túc ở khu vực trước.
Cậu...chỉ còn nơi này thôi, mà cũng không phải, nơi này là nơi cậu suy nghĩ đến đầu tiên, cũng là nơi cậu muốn đến.
•••.
Lương Xương Bách bay giờ vẫn đang ôn tập.
Cuộc thi gần đến, anh muốn có được kết quả tốt nhất để....tỏ tình áaa ~~
Nghĩ đến chuyện này, bàn tay đang múa bút cành múa hăng hơn.
"Cộc cộc cộc..."
Tiếng gõ cửa vang lên.
Lương Xương Bách buông viết, bước ra ngoài.
Cửa vừa mở, cái đầu bông xù chính là cái anh thấy đầu tiên. Sau đó là gương mặt đỏ bừng và nhịp thở bấn loạn của cậu.
Lương Xương Bách nuốt nước bọt.
"Sao thế ?" Anh hỏi.
Minh Viên. Ấp úng.
"Chì khoá phòng quản gia bên cạnh cậu còn giữ không ? Tôi muốn ngủ nhờ một đêm"
Lương Xương Bách: "...không nhớ nữa, anh vào trước đi, tôi đi tìm"
Minh Viễn vừa thở vừa gật đầu một cách khó khăn.
Lúc cậu vừa ngồi xuống ghế đã có một ly nước đặt trước mặt cậu.
Lương Xương Bách xoay người đu vào phòng mình, anh vừa mở tủ đã thất chiếc chìa khóa phòng bên cạnh nằm chẽm chệ, giống như đang kêu gọi anh hãy cầm lấy nó, đem đó đi đút vào ổ khoá đi.
Anh cầm lấy nó, chiếc chìa khoá hò reo, nhưng sau đó anh lại cất nó vào một ngăn tủ khác, nhét vào sâu sâu sâu sâu sâu tuốt trong cùng.
Sau đó đem mình không đi ra ngoài.
Thấy Minh Viễn ngoan ngoãn ngồi trên ghế, Lương Xương Bách cảm thấy có chút chột dạ, tuy nhiên....không có được nhiều.
Anh hắng giọng.
"Không tìm thấy nữa...hay là...hôm nay anh ngủ ở đây đi ?"
Chiếc chìa khóa nhỏ: ê ! Anh kia ! Tui ở đây cơ mà !!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]