🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Minh Viễn được Lăng Khương Nguyên lấy cho vài cái bánh.

Bánh mose mềm mại ngọt ngào khiến cậu ăn không dừng được.

Ông Lăng đứng đó một luc thì đã có không người đến kính rượu ông, có vẻ đều là những nhân vật tầm cỡ, khí chất rất khí thế.

Cậu cảm nhận có không ít người chú ý đến cậu, ánh mắt khiến cậu hơi khó chịu, nhưng kĩ năng quản gia được rèn luyện đâu phải là để trưng cho đẹp. Ai nhìn cậu, cậu thản nhiên nhìn lại.

Sao? Sợ chưa ?

Quả nhiên một lúc sau thì không ai nhìn cậu nữa, Minh Viễn đắt ý quay đầu thì thấy Lăng Khương Nguyên đang cười.

Cậu gãi gãi đầu, cảm thấy hơi ngại.

Minh Viễn đứng gần bên cạnh ông thêm một chút, thỉnh thoảng gật đầu chào những người đến kính rượu ông, thỉnh thoảng lại múc một miếng bánh, mắt tò mò nhìn xung quanh.

"Cháu vào đấy ngồi đi, ông đi lên đấy một chút rồi về" Lăng Khương Nguyên vừa nói vì chỉ chỗ cho cậu ngồi, chính là chiếc sô pha trong góc.

Minh Viễn gật đầu, tay đưa lên chỉnh lại cà vạt hơi lệch của ông.

Ông rõ ngạc nhiên, nhưng sau đó ánh mắt lại dịu dàng.

Cậu nhìn ông bình thản bước lên bục, gõ gõ micro sau đó bắt đầu chào mọi người.

Bước lên sân khấu một cái khí thế của ông liền khác hẳn, Minh Viễn không biết nói thế nào, chỉ có thể miêu tả bằng một chữ....Ngầu !

Lúc cậu đang mải mê nhìn thì bên cạnh có người ngồi xuống.

"Xin chào"

Minh Viên nghe thấy tiếng, cậu quay đầu nhìn.

Là một người đàn ông, gương mặt đặc biệt nhu hòà, thật sự rất đẹp, không quá diễm lệ nhưng chỉ cần nhìn một cái là có thể khiến người khác nhớ như in, chính là, càng nhìn càng thấy đẹp.

Minh Viễn khẽ gật đầu đáp lại



"Chào chú"

Người kia mỉm cười.

Hai người cứ thế ngồi cùng một ghế, không có nói gì hết. Minh Viễn thấy không khí có hơi lãnh đạm, cậu lấy mấy viên kẹo trong túi vừa chôm được trên bàn bánh kẹo.

"Chú ăn kẹo không ?"

Người đàn ông hơi ngạc nhiên, sau đó lại có vẻ rất vui lấy hai viên kẹo trong tay cậu, thản nhiên bóc một viên ra ăn, còn viên khác thì cất lại vào túi.

"Rất ngon, cảm ơn cháu"

Minh Viền gật khẽ đầu.

Lăng Khương Nguyên lúc này mới xuống khỏi sân khấu, nhường lại cho Lăng Tâm phát huy, bước chân dứt khoác bước tới sô pha chỗ cậu đang ngồi.

Cậu cùng người đàn ông đồng thời đứng lên, nhường chỗ cho ông.

Lúc ngồi xuống một cái ghế khác thì Minh Viễn nghe thấy người đàn ông kia khẽ chào. Quan trọng hơn là.

"Con chào ba"

Minh Viễn hơi ngạc nhiên, sau đó nhìn kĩ lại mới thấy người này với ông Lăng khá là giống nhau đó chứ, chỉ là người kia trông có nét dịu dàng hơn mà thôi.

Lăng Khương Nguyên chặn một bồi bàn lấy một ly rượu, sau đó đẩy về phía người đàn ông.

Lăng Từ Thiên không nhận rượu, chỉ mỉm cười nói không uống rồi đấy qua Minh Viền.

Lăng Khương Nguyên thấy vậy thì khoe môi giật giật.

Cái thằng trời đánh này ! Đây là cách nên đối xử với một đứa trẻ sao ?!! Đã vậy nó còn là con mày đấy !

Ông một phát kéo lại ly rượu trước khi Minh Viễn vì ngại mà nhận nó. Ánh mắt chết chóc liếc Lăng Từ Thiên, sau đó quay qua cười cười giới thiệu cho cậu.



"Minh Viễn, đây là con trai thứ hai của ông, tên là Lăng Từ Thiên"

Lăng Từ Thiên cảm thấy hơi khó hiểu.

Người này đặc biệt được đi cùng ba mình, vốn ông tưởng là con trai nhân vật lớn nào đó, tuy nhiên nghe bạn bè xung quang nói rằng không phải thì ông liền nghĩ là đến để chặn rượu hay là một người vừa mắt ba, được ông mang theo giới thiệu đây đó.

Nhưng mà một thằng bé đáng yêu như vậy, hợp mắt cũng phải thôi, nhưng con trai mình mà ông lại trừng ác ý như thế, là có ý gì chứ ?

Lăng Từ Thiên lại thắt mắc, rốt cuộc là ba mình hối mình gấp về như vậy làm gì, chỉ vì để tham gia tiệc dự án mới thành công của Lăng Tâm thôi sao ?

Hai người câu được câu không trò chuyện, không mấy thân thiết gì nhưng cũng không quá gay gắt.

Minh Viễn cảm thấy quan hệ của hai người dường như không quá tốt, nói đúng hơn là chú Từ Thiên này có hơi lãnh đạm, trong đôi mắt có hơi tối, mang nét buồn và tuyệt vọng man mát.

Vì ở gần Lương Xương Bách nên cậu bắt đầu chú ý hơn đến mắt của người khác rồi. Càng lúc càng bị anh đồng hoá.

Sao lại cậu lại nghĩ nhiều về anh như thế này ???

Minh Viễn hơi lắc đầu, cố rũ mấy suy nghĩ xàm xí ra khỏi não, sau đó cậu lấy một viên kẹo ra bỏ vào miệng.

Cho vào miệng mới biết nó là vị chanh !

Cậu bị chua tới nheo mắt, mặt sắp dúm lại thành một khối hình cầu, cơ trên mặt giật giật.

Sao mà chua !!

chua quá đi !!

Một miếng khăn giấy được đưa tới trước mặt cậu. Minh Viền qua đôi mắt bị chua tới híp lại của mình thấy đó là

Lăng Từ Thiên. Ông cầm trên tay khăn giấy đưa tới trước mặt cậu, gương mặt làm một cái biểu cảm khiến cậu không thể hiểu được.

Minh Viễn cầm lấy khăn giấy trên tay ông, qua quýt cảm ơn rồi vội nhổ kẹo vào mới cảm thấy miệng mình được cứu vớt.

Chỉ là còn để lại dư vị khiến miệng cậu tê dại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.