Một ngày nọ, Lăng Khương Nguyên thấy Lăng Từ Thiên té xuống đất.
Đáng lẽ ra đứa trẻ nhỏ bé của ông phải khóc lóc chạy đến bên cạnh chân ông nũng nịu đáng yêu, nhưng chỉ thấy đứa trẻ nhỏ bình thản đứng dậy, phủi bụi trên đất rồi đá mạnh vào khúc cây làm nó vấp té.
Lăng Khương Nguyên tự thôi miên mình, làm như không thấy, nhưng những ngày sau lại thấy bé đáng yêu của mình học y hệt như anh trai nó, tự lập một cách quá đáng.
Thế là ông phải chờ cháu trai thôi.
Con cả Lăng Khanh sinh cho ông một cháu trai, Lăng Khương Nguyên sợ nó bị giáo dục của anh làm mất đi sự đáng yêu của trẻ con nên lập tức đem nó qua bên chỗ mình nuôi dạy.
Mọi chuyện kết thúc khi thăng bé Lăng Tâm lên tám tuổi.
Lăng Khương Nguyên nhìn nó bấm máy tính lạch tạch, gương mặt không khác gì với Lăng Khanh, lâu lâu lại nhấp ngụm sữa.
Giống hệt một tổng tài bé nhỏ.
Ông cảm thấy đi đời rồi, ước mơ cửa ông chẳng còn là cái vẹo gì nữa.
Nhưng ! Mọi chuyện lại bắt đầu khi Lăng Từ Thiên đưa con dâu về nhà.
Con bé đáng yêu thái quá khiến ông lúc nào cũng vui vẻ, cảm thấy như mình có một đứa con gái rượu dễ thương.
Tuy nhiên, sau khi cô mang thai thì mới lộ ra chuyện mắc bệnh nan y.
Con bé dù là giãy dụa giữa sống chết vẫn quyết định chọn con mình, Lăng Từ Thiên nhiều lần khóc với ông rằng vợ thật cố chấp, thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia-nho/3742476/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.