Buổi tối, Minh Viễn đến nhà hàng mà Lăng Khương Nguyên đã gửi địa chỉ cho cậu.
Cậu mặc một bộ comple màu đen, bộ này vốn để đi thi đấy, nhưng mà Minh Viễn lại muốn dùng bây giờ, cảm thấy mặc như vậy mới tốt.
Nhà hành sang trọng với những người thành đạt đang cầm những ly rượu khác màu nhau, lấp lánh dưới ánh đèn,
Minh Viễn cảm thấy như mình lại vừa lạc vào thế giới mới, thế giới của những người giàu thực thụ.
Lăng Khương Nguyên đi ra từ một phòng đơn, ông mỉm cười nhìn cậu, nụ cười này tươi đến mức khiến những nếp nhăn xuất hiện trên mặt ông.
Cậu cũng cười, sau đó vẫy tay với ông.
Lăng Khương Nguyên dắt cậu vào phòng, ở trong chẳng có ai hết, chỉ có mùi hương thoang thoảng thơm ngọt của đồ ăn và mùi quen thuộc.
Mùi thịt nướng.....!!!
Minh Viễn nhìn một bàn đầy thịt nướng thì sáng hết cả mắt lên, thiếu chút nữa đã để thú tính của mình lao ra ngoài.
Cậu trấn định lại, bình tĩnh nhìn Lăng Khương Nguyên.
Tuy nhiên, lại thấy ông mỉm cười sâu xa nhìn cậu, giống như hiểu hết tâm trạng của cậu, lại như đang dung túng cho nó hoành hành.
Minh Viền cảm thấy có chút ngại sờ sờ má.
"Ông ơi...ông cũng ăn thịt nướng nữa ạ ?"
Lăng Khương Nguyên: "ông già như vậy rồi, còn ăn thịt nướng cái gì nữa, cái này là mua cho cháu đó"
Ông đã cẩn thận điều tra Minh Viễn, biết được cậu thích ăn món ăn này nên liền ra lệnh cho đầu bếp trong nhà làm một bàn thật thịnh soạn.
Sao có thể để cháu của mình chiệu thiệt chớ...
Lăng Khương Nguyên hối thúc Minh Viễn ngồi xuống.
"Cháu cứ ăn hết đi, không đủ thì mình kêu thêm !"
Minh Viên nhìn một bàn đồ ăn ê hề, cảm thấy bụng mình đột nhiên đói râm rang.
Cậu ngồi xuống, mời ông trước.
Lăng Khương Nguyên lắc đầu, cầm lên tách trà và bánh quy chậm rãi nhâm nhi.
Minh Viễn lúng túng cầm lấy một xiên nướng cho vào miệng.
Thịt vừa chín tới, mềm mại, cắn nhẹ liền có nước sốt tràn ra, ngọt ngọt mặn mặn, khiến người ta khó lòng kiềm chế mà muốn một phát ăn cả một đĩa.
Đôi mắt cậu sáng lên lấp lánh lên, giống như con sóc mà để qua hai má nhai nhai.
Lăng Khương Nguyên cảm thấy cháu mình thật là đáng yêu, muốn lấy điện thoại ra chụp một phát nhưng cũng mau ông nhịn lại được, hơi hắng giọng, ông nói trước.
"Ăn xong thì đi với ông đến tiệc chúc mừng của cháu ông nhé! Đến đó làm người đi dự cùng ông, cái thân này...hazzz. Già rồi, không còn ai muốn đi cùng nữa"
Minh Viễn chăm chú nghe ông nói, vội nuốt miếng thịt trong miệng rồi tiếp lời.
"Cháu thấy.... đâu có già chứ, rất.... Tuấn lãng luôn ấy"
Cậu nói thật, Lăng Khương Nguyên rất có khí chất bá đạo, cảm giác ông thời trẻ là người đứng trên vạn người, cách nói chuyện cũng phúc hậu, đôi khi còn có hơi nghiêm khắc, quan trọng hơn là ông trông không già lắm, vẫn rất đẹp trai.
Lăng Khương Nguyên nghe xong thì cười lên, trông ông dường như rất hạnh phúc.
Minh Viễn cảm thấy cũng rất vui, cậu hứng thú bừng bừng chén hết đống xiên nướng trên bàn.
9 giờ tối.
Minh Viễn được Lăng Khương Nguyên đưa đến một căn biệt thự rất rất rất lớn ! Thậm chí còn lớn hơn cái căn của nhà Hoàng Long, làm cậu khá nhạc nhiên.
Người đàn ông này....giàu quá ! Giàu nghịch thiên luôn !
Khách đã đến khá nhiều, sợ cậu ngại nên Lăng Khương Nguyên dẫn cậu đi con đường khác ít người hơn, vừa đi vừa hiên ngang, khí thế hống hách bắn tứ phía.
Nhìn thấy cháu trai nhỏ của tôi chưa ? Thấy chưa ?! Cháu trai của con út tôi đấy !
Minh Viễn cảm thấy dường như tâm trạng của ông rất tốt, cậu đi theo sau lưng ông, vừa đi vừa ngắm cảnh quan của căn biệt thự này.
"Lăng Tâm !" Lăng Khương Nguyên kêu một tiếng.
Minh Viễn nhìn về trước.
Người đó chắc là chủ của buổi tiệc này, là một người đàn ông, khoảng chừng 23 tuổi, gương mặt có nét giống
Lăng Khương Nguyên cực kỳ.
Người nọ chào ông rồi mới nhìn cậu, lúc chạm mắt, anh rõ ràng ngạc nhiên rồi mỉm cười, vội bước tới, nắm lấy tay cậu lắc lên lắc xuống.
"Chào em !"
Người này cười rất....lố, khí thế trên người cũng không kém, cộng thêm thân hình to lớn của anh khiến cậu có hơi SỢ.
Quan trọng hơn là bàn tay anh ta cực kỳ lớn, chiếc tay mi nhon của cậu gần như lọt thỏm vào đó.
Minh Viễn ngơ ngác gật gật đầu với anh.
Lăng Tâm vui vẻ xoa xoa đầu cậu, có cảm giác giống như anh đang cầm đầu cậu như trái banh.
Minh Viễn ngoại trừ Lương Xương Bách thì chưa gặp người nào có khí thế lẫn hình thể lớn như vậy, đôi mắt cậu nhìn anh đầy sự ngưỡng mộ.
Lăng Tâm đương nhiên nhìn thấy điều này, anh hếch mũi lên trời, câu lấy cổ cậu.
"Đi nào, anh dẫn em đi xem tiệc"
Lăng Khương Nguyên bị bơ cho đứng một bên: "...."
Cá thằng cháu kia !!!
Đang làm cái gì trước mặt ông già này thế !!!
Cả đời này Lăng Khương Nguyên ông luôn mơ ước được bế bồng con trai đáng yêu.
Tuy nhiên lại sinh ra Lăng Khanh, tính cách cường thế hệt như ông, khiến ông không có chút nào hưởng thụ được niềm vui làm cha.
Thế là ông quyết định sinh thêm đứa nữa, chính là Lăng Từ Thiên.
Lăng Từ Thiên là đứa trẻ đáng yêu, vì vậy luôn được ông cưng chiều, và dĩ nhiên, cũng được cả anh nó cưng chiều.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]