Mẹ nó....có thể nào câu người hơn được nữa không cơ chứ....
"Sao lại phanh ngực ra thế hả ? Mau kéo áo lại !" Lương Xương Bách lúng túng tay chân ra lệnh cho cậu.
Minh Viễn cúi đầu xuống nhìn mới thấy mình vẫn chưa đóng cúc áo lại, cậu hơi ngượng mà đóng hết cúc luôn.
Cổ áo áp sát vào cố, biển cậu trở thành một cậu nhóc lịch sự chỉ trong vòng một giây.
Lương Xương Bách sắp bị cậu làm cho dễ thương chết, anh đưa tay lên che miệng ho khan hai cái rồi lại làm bộ cuối đầu xuống ăn.
Chỉ còn lại tiếng đũa nĩa va chạm nhau, nghe khá vui tai.
Sau khi ăn xong thì Minh Viễn muốn đuổi anh đi liền, cậu có cảm giác anh mà ở lại thì một cái đề mình cũng sẽ không thể làm nổi.
Cứ thấy căng thẳng kiểu kiểu gì ấy...
Lương Xương Bách xếp lại đồ ăn rồi đi, anh đang tham gia vào cuộc thi học sinh giỏi môn toán, bây giờ đang trong hành trình ôn tập.
Phải học hành, đã vậy cậu còn không phải là quản gia của anh nữa, kí túc xá cũng đã chuyển về chỗ cũ nên thời gian gặp nhau ít hẳn.
Anh vẫn nhớ cái gương mặt luyến tiếc của Minh Viễn với chiếc giường của mình, giống như hận không thể đem nó bỏ vào ba lô đem đi.
Thật sự rất đáng yêu.
Sau đó anh cũng không còn giận cậu vì nói dối rằng không nhớ nụ hôn buổi tối đó.
Lương Xương Bách dùng danh dự để cá rằng vì Minh Viễn ngại ngùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia-nho/3742474/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.