Đếm ngược 10 ngày đến ngày thi.
Minh Viễn đang cật lực cày đề ứng xử mà Tranh Cẩm đưa cho cậu, mọi hoạt động quản gia với Lương Xương Bách cũng đều ngừng lại.
Bây giờ cậu đang bị nhốt trong phòng bồi dưỡng cô đơn...à. Không cô đơn lắm, tay trái tay phải, mỗi bên một sấp đề.
Minh Viễn thở dài, từ sáng đến giờ cậu chỉ làm được chừng 20 cái đề, câu hỏi nào cũng dàu lê thê, câu trả lời cần viết cũng lòng thòng không dứt.
Cái cảnh này tạo cho cậu một động lực ảo rằng.....
Nếu như cậu làm hết đống này, chắc chắn có thể trở thành quản gia cấp quốc gia...không...cấp thế giới...truyền thuyết nhân loại luôn á chứ.
Minh Viễn chán nản mở điện thoại ra xem, cậu mơ hồ tìm vào khung chat điện thoại, lướt và bấm vào cái tên quen thuộc.
...Lương Xương Bách...Không biết từ khi nào nó đã trở thành cái tên quen thuộc mà thỉnh thoảng cậu lại nghĩ tới.
Khung chat chẳng có gì ngoại trừ mấy cuộc gọi thoại.
Chán đến muốn chết luôn.
Minh Viễn bấm vào trang cá nhân của anh tò mò xem thử.
Trang cá nhân chỉ có mấy bài viết từ tỷ tỷ năm trước.
Nhưng mà Minh Viễn lại cảm thấy nó khá thú vị.
Bài đăng xưa nhất là sinh nhật năm anh mười một tuổi.
Lương Xương Bách thắt cà vạt mặc vest, gương mặt thì lại non nớt hết cỡ, bên tay trái là ba anh, tay phải là mẹ anh, cả nhà ba người đều rất vui vẻ.
Nói mới nhớ, cậu hình như còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia-nho/3742473/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.