Minh Viễn bị anh bắt ở trong phòng y tế đến khi hết chảy máu mới cho cậu trở về.
Lúc trên đường trở về chẳng ai nói với ai câu nào, cậu lại cảm thấy khá ngại nên cũng im miệng luôn.
Vì không khí yên tĩnh nên cậu mới để ý thấy, lúc anh bước đi, có vẻ vô thức, lại có vẻ cố ý bước chậm lại, tựa như đang đợi cậu vậy.
Minh Viễn nghĩ thế, đột nhiên cảm thấy tim mình lại đập nhanh hơn.
"Tôi vẫn chưa có số điện thoại anh đâu, cho xin số đi"
Lương Xương Bách dừng lại. Quay đầu nói với cậu còn đưa điện thoại ra trước mặt.
Minh Viễn ngạc nhiên.
"Tôi với cậu kết bạn rồi mà, cần gì số nữa ?"
Lương Xương Bách: "kết bạn khi có mạng mới gọi được, có sô lúc nào cũng gọi được, anh cứ cho đi"
Minh Viễn nghĩ thấy cũng đúng, lỡ đâu anh cần gọi cậu nhưng lúc đó mạng mẽo chẳng có thì gọi kiểu gì. luống cuống cầm lấy chiếc điện thoại đời mắt nhất. Cậu bắt đầu bấm số của mình.
Lương Xương Bách đứng nhìn cậu, ngón tay gõ trên bàn phím của anh không được mấy lưu loát, có vẻ như không quen với giao diện của điện thoại này lắm.
Bình thường anh cũng thấy cậu rất ít sử dụng điện thoại, cũng chưa thấy điện thoại của cậu bao giờ cả.
Không biết quản gia ngốc nghếch của mình sẽ sử dụng loại điện thoại nào nữa.
Thấy cậu gõ xong, anh lấy lại điện thoại.
"Anh gọi thử vào xem"
Minh Viễn gãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia-nho/3742324/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.