Lương Xương Bách thấy mũi cậu chảy xuống một lượng chất lỏng đỏ không ít thì giật bắn người hoang mang.
Anh lấy tay áo sơ mi trắng, không chút do dự lau lung tung lên mặt cậu miệng thì không ngừng hỏi cậu có sao không rồi xin lỗi.
Minh Viễn hoàn hồn từ cơn choáng, áo sơ mi cà vào mặt khiến cậu hơi đau, cậu dứt khoác đẩy anh ra rồi bịt lấy mũi mình.
Lương Xương Bách bị đẩy ra cũng không để ý, sau đó anh dứt khoác bế cậu lên.
Bế kiểu công chúa....
Minh Viễn bàng hoàng.
"Thả xuống ! Xương Bách ! Thả xuống đã"
Lương Xương Bách bế cậu chạy trong mưa, thân hình to lớn của anh vậy mà lại khéo léo chuẩn chỉnh che cho cậu không bị ướt.
Minh Viễn vừa kêu Lương Xương Bách thả mình xuống, vừa định tâm kếu trái tim mình đừng đập loạn nữa.
Cậu....chịu không nối.
Lương Xương Bách bế cậu một mạch tới phòng y tế.
Anh bế cậu đặt lên giường rồi hét lên tìm giáo viên y tế.
Nhưng...không một tiếng đáp lại.
"Làn giáo viên kiểu gì vậy chứ ? Muốn ở là ở muốn đi là đi ? Không đặt tôi đây vào mắt à ?!!"
Anh bực tức lầm bầm, một tay thoăn thoắt lấy bông gòn, một tay còn lại đỡ lấy lưng cậu, không cho cậu nằm xuống.
Minh Viễn cũng ngồi thẳng người dậy, để đầu cao hơn tim, mắt nhắm chặt vì còn hậu choáng váng.
Sau đó....có người nhẹ nhành dùng bông gòn lau mũi cho cậu.
Hành động hết sức nhẹ nhàng, chăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia-nho/3742323/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.