Ly Hương không trả lời, chỉ nhìn chằn chằm vào điện thoại.
Lương Xương Bách đóng màn hình, lập lại câu hỏi.
"Anh hỏi em đây là cái gì ?"
Ly Hương nắm chặt tay áo khoác, mím môi.
Lương Xưing Bách không nhìn nổi cảnh nhu nhược này, anh lại lần nữa lên tiếng, nhưng lần này là câu khẳng định.
"Em đã lấy áo trong tủ quần áo của anh"
Ly Hương nghe thấy câu này thì ngẩng phắt đầu dậy.
"Là em ! Là em ! Đều là em lấy cả ! Vị hôn phu của anh lấy quần áo của anh cũng không được ?!!"
Lương Xương Bách nhíu mày.
"Chuyện hôn ước xem như hủỷ bỏ, anh từ lúc nhỏ đã nói không muốn rồi !"
Ly Hương hét lên.
"Em không nghe !! Anh huỷ hôn thì sao chứ ! Phải là chuyện hai nhà cùng đồng ý mới được !"
"Đây là cuộc đời của anh, anh có thể tự mình quyết định !"
"Là tại thằng đĩ đó đúng không ?! Là nó mê hoặc-"
"Em câm miệng !"
Tiếng câm miệng này lớn đến độ khiến người khác rét run, mang theo khí thế của Lương Dân Khang, ba anh, thậm chí còn có hơn. Âm thanh vang vọng, dội vào bức tường, va lại lỗ tai, khiến đầu Ly Hương đau nhức.
Lúc này lách tách mưa rơi không báo trước.
Cùng lúc đó Nước mắt cô chảy ra ào ào tựa như vỡ đê, sau đó là tiếng khóc oà, văng vằng trong con hẻm nhỏ.
Lương Xương Bách nhìn cô khóc, liền muốn bỏ đi. Nhưng lại bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia-nho/3742322/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.