Lương Xương Bách thất thần đi về phòng học với gương mặt hết sức tức giận
Hai tiết cuối vốn được chủ nhiệm cho tự học mà bây giờ chẳng khác cái chợ đầu mối là bao. Một số nam thì đang chơi game, một số nữ thì đang tám chuyện.
Lương Xương Bách hậm hực bước vào thậm chí còn không thu hút được ánh mắt của ai.
Hà Trí nhìn thấy thì tặc lưỡi.
"Mày vừa đi giải quyết chuyện bài đăng đúng không ? Thảo nào mà mặt như cái mâm, nhỏ gì gì đó của mày tao thấy thật sự chẳng tốt đẹp gì, xử càng sớm càng tốt, mày phải chống lại ông của mày, như vậy mới đúng, đâu thế nào mà đặt đâu ngồi đó được chứ, bây giờ là thời đại nào rồi cơ chứ? Phải không ?"
Cậu ta huých nhẹ vào cánh tay anh.
Lương Xương Bách câu nghe câu không mà khó hiểu nhìn cậu ta.
"Biểu cảm gì thế ? Tao nói không phải sao ?" Hà Trí lại dùng gương mặt khó hiểu nhìn ngược lại Xương Bách.
Xương Bách lại càng khó hiểu hơn.
"Mày nói cái gì thế ?" Anh hỏi.
"Cái gì là cái gì ? Mày chưa thấy bài đăng của Ly Hương hả ?"
"Bài đăng gì ?"
Hà Trí mở điện thoại, đưa bài đăng trong trang cá nhân của Ly Hương.
Cô đăng vỏn vẹn hai tấm hình, một cái là tấm ảnh chụp trước gương, trên người cô khoác hờ trên vai một cái áo khoác đồng phục màu đen của nam, kích cỡ rộng hơn người cô rất nhiều. Đã vậy, góc chụp còn rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia-nho/3742321/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.