Bingo ! Kết quả đã rơi vào khả năng thứ hai.
Chính là cậu chủ bán thời gian đến tìm nè
Lương Xương Bách đang cầm thuốc giải rượu trên tay, cánh cửa mở ra liền đối diện với một mảnh trắng trẻo không tì vết và xương quai xanh sâu lộ rõ ràng.
Anh mở to mắt, đầu giống như nổ một cái bum bốc lên toàn là khói, sau đó lại nghĩ đến gì, tai đỏ lựng lên nói.
"Tại sao anh lại không mặc áo ?!! Có biết là trời lạnh lắm không hả ?!"
Lương Xương Bách dời mắt đi, cả người có chút khô nóng.
Minh Viễn đột nhiên bị hét vào mặt: "..."
Ở nhà thôi mà nhỉ? Cậu mặc như vậy cũng đâu có sao đâu chứ.
Nói gì thì nói, thật sự, nếu đã là đàn ông con trai sẽ có ít nhất mấy lần trong đời ở trần, ở mình trần cũng thật sự khá thoải mái.
Chỉ là thời tiết này có hơi không hợp, cậu vừa mở cửa đã thấy hơi lạnh xộc vào, bây giờ đã có chút rét run.
"Tôi chuẩn bị đi tắm, vừa cởi áo thấy cửa gõ nên ra mở" Minh Viễn nói.
Lương Xương Bách nghe thấy vậy càng nổi cáo lên.
"Anh....vậy lỡ như người ngoài cửa không phải tôi thì sao ? Người khác sẽ thấy..sẽ thấy...chậc ! Anh mau bước vào đi, lạnh đấy" Lương Xương Bách đưa tay chạm vào vai cậu, sau đó đẩy vào phòng.
Minh Viễn thuận thế vào phòng luôn.
"Vậy chờ chút nhé, tôi đi tắm"
Lương Xương Bách nhìn cậu bước vào phòng tắm. Anh lại nhìn tấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia-nho/3742320/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.