🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bingo ! Kết quả đã rơi vào khả năng thứ hai.

Chính là cậu chủ bán thời gian đến tìm nè

Lương Xương Bách đang cầm thuốc giải rượu trên tay, cánh cửa mở ra liền đối diện với một mảnh trắng trẻo không tì vết và xương quai xanh sâu lộ rõ ràng.

Anh mở to mắt, đầu giống như nổ một cái bum bốc lên toàn là khói, sau đó lại nghĩ đến gì, tai đỏ lựng lên nói.

"Tại sao anh lại không mặc áo ?!! Có biết là trời lạnh lắm không hả ?!"

Lương Xương Bách dời mắt đi, cả người có chút khô nóng.

Minh Viễn đột nhiên bị hét vào mặt: "..."

Ở nhà thôi mà nhỉ? Cậu mặc như vậy cũng đâu có sao đâu chứ.

Nói gì thì nói, thật sự, nếu đã là đàn ông con trai sẽ có ít nhất mấy lần trong đời ở trần, ở mình trần cũng thật sự khá thoải mái.

Chỉ là thời tiết này có hơi không hợp, cậu vừa mở cửa đã thấy hơi lạnh xộc vào, bây giờ đã có chút rét run.

"Tôi chuẩn bị đi tắm, vừa cởi áo thấy cửa gõ nên ra mở" Minh Viễn nói.

Lương Xương Bách nghe thấy vậy càng nổi cáo lên.

"Anh....vậy lỡ như người ngoài cửa không phải tôi thì sao ? Người khác sẽ thấy..sẽ thấy...chậc ! Anh mau bước vào đi, lạnh đấy" Lương Xương Bách đưa tay chạm vào vai cậu, sau đó đẩy vào phòng.

Minh Viễn thuận thế vào phòng luôn.

"Vậy chờ chút nhé, tôi đi tắm"

Lương Xương Bách nhìn cậu bước vào phòng tắm. Anh lại nhìn tấm rèm dày cộm đã được cậu mua để che lại phòng tắm bán lộ, hai cỗ cảm giác đột nhiên xộc lên.

Cảm thấy như vậy rất tốt, sẽ không bị người khác nhìn thấy.

Cũng cảm thấy khá mất mát....anh sẽ không thế nhìn thấy.

Lương Xương Bách xoa xoa tay mình, làn da mịn màng khiến tim anh đập rộn ràng.

Minh Viễn tắm xong thì thờ gian đã là mười phút sau.

Cậu vừa mở cửa phòng tắm đã thấy Lương Xương Bách ngồi ở phòng khách, trên tay cầm điện thoại giống như xem một đề toán lịch sử, cả gương mặt đều toát lên vẻ tập trung cao độ.

Trên màn hình điện thoại, nơi mà cậu không thấy.



//Nên nói gì với người mình thích một cách tự nhiên nhất, mà người đó vừa hôn mình hôm qua//

Lương Xương Bách tập trung tới mức, lúc mơ hồ thấy được bàn chân của cậu mới giật mình đem điện thoại quăng

qua một bên giống như quăng bom.

Nhưng sau đó anh lại cảm thấy mình như vậy quá thất thố, vì thế lại gân cổ lên nói tiếp

"Anh làm gì mà đi không tiếng động vậy hả ?!"

Minh Viễn đang lau tóc: "???"

Cậu chủ bán thời gian hôm nay có chút gắt gỏng, không biết bị gì nữa.

Nhưng quân tử mà, co duỗi đều phải làm được, Minh Viễn lập tức nghiêng đầu.

"Xin lỗi, sau này không như vậy nữa"

Lương Xương Bách thấy cậu đột nhiẻn cúi người thì hơi lúng túng, không biết nói gì nên lại lần nữa gân cổ.

"Xin...xin lỗi cái gì chứ....mau ngồi xuống đi !"

Lương Xương Bách đưa thuốc giải rượu ra trước mặt cậu.

"Anh uống...đi, có đau đầu không ?"

Minh Viễn đột nhiên bị sự khác thường này tấn công, cảm giác mình vừa thức giấc đã có một sự thay đổi long trời

16 dat.

Cậu ngây mặt ra, có hơi không tin nổi.

Lương Xương Bách nhìn gương mặt tròn tròn ngơ ngác, bị sự đáng yêu đả kích muốn nhào lên cắn một cái vào

mặt cậu.

Nhưng anh nhịn.

Quân tử ! Giỏi chịu đựng mới là thánh nhân !

"Hôm qua là cậu đưa tôi về sao ?" Minh Viễn hỏi anh.

Trí nhớ cậu có chỗ được chỗ mất, nhưng lại không biết vì sao mình về được phòng. Lại thấy Lương Xương Bách



đem thuốc tới cho cậu, chắc chắn người đem cậu về là anh.

Lương Xương Bách nghe xong thì nhíu mày.

Cái này là gì ?

Không nhớ sao ?

"Chuyện hôm qua anh không nhớ hả ?"

Minh Viễn thấy gương mặt ngày một đen lại của anh, đột nhiên có cảm giác mạnh liệt rằng sắp có chuyện xảy ra rồi.

Câu hơi rụt rụt cổ, tay nắm chặt lấy khăn lông, sau đó sử dụng lời nói lươn lẹo, uốn éo của mình, mong rằng thoát khỏi kiếp nạn này.

"Chuyện hôm qua....vì uống nhiều rượu quá nên tôi không nhớ hết được, lổ chỗ cả, nhưng mà lại nhớ cậu đưa tôi về phòng, cảm ơn nhé"

Cậu cảm thấy câu nói của mình rất thuyết phục, không hề có chút nào khác thường, chỉ mong phù hợp với tiêu chuẩn của cậu chủ bán thờ gian trước mặt mà thôi.

Tuy nhiên, điều cậu mong muốn lại không hề thành hiện thực.

Gương mặt Lương Xương Bách đen hơn, và với tốc độ hoàn toàn có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

"Chỗ khác đều không nhớ ? Chỉ nhớ bằng chừng đấy thôi ?" Lương Xương Bách trầm giọng hỏi lại.

Minh Viễn bị khí thế này áp bức, gật đầu trong vô thức.

Thế là từ phòng của cậu phát ra tiếng đóng cửa nặng nề tựa như có thể chặt chết một cái cây 80 ngàn năm tuổi, đến Minh Viễn nhìn thấy cũng giật mình ê răng.

Lương Xương Bách không hiểu.

Tại sao lại không nhớ ?

Hôn hắn một cái chụt như vậy mà lại chẳng nhớ cái gì hết ? Chỉ nhớ có bằng đấy thôi á ?

Là đồ lưu manh sao ?

Nó đó ! Chính là đồ lưu manh luôn ấy chứ !!!

đã mếm thử sắc mà lại không chịu trách nhiệm ! Lưu manh lưu manh lưu manh lưu manh lưu manh !!

Đáng ghét

Ở một góc khuất không ai thấy, cậu chủ Xương Bách với gương mặt đáng thương đang đấm vào gối.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.