Mọi giác quan có thể nói là đều ngừng hoạt động vào lúc này. 
Tim của anh đập đến độ chấn động cả não bộ, từng tế bào đều phát động ra tín hiệu khẩn cấp, hơi thở đều ngừng lại, gương mặt anh nóng bừng. 
Minh Viễn lùi lại, sau đó mơ màng nhìn cái miệng kia một chút. 
Ừm, tuyệt vời, yên tĩnh lại rồi. 
Minh Viễn dựa đầu vào tường, mắt híp hờ giống như sắp ngủ. 
Lúc này não cậu đã hoàn toàn đình công, không muốn cử động thêm một chút nào nữa, mở miệng bây giờ đối với cậu cũng là một loại mệt mỏi. 
Minh Viễn hơi trở người, tìm chỗ thoải mái nhất dựa vào, chỗ đó chính là cánh tay anh, sau đó thì yên tĩnh nhắm mắt. 
Nhìn cậu chuẩn bị ngủ thật sự có chút chill 
Nhưng trái ngược với sự chill lúc này chính là phía đối diện cậu, phải nói là phía này đang sóng rền gió dữ. 
Lương Xương Bách đứng chết chân tại chỗ, không cử động, mắt trừng lớn, môi còn hơi hé có chút lấp lánh ánh nước. 
Cậu cậu cậu cậu cậu cậu ta vừa hôn mình kìa !!!! 
Lương Xương Bách nghĩ đến điều này, phản xạ có điều kiện mà sờ môi. Có hơi ướt át, cái ướt át này khiến mặt anh nóng bừng, tim lại lần nữa đập như trống bỏi, đau hết cả lồng ngực. 
Vì lấy tay ra nên đầu của Minh Viễn không có chỗ dựa, thuận thế lăn vào lồng ngực anh. 
Hai người cứ vậy dán vào nhau. 
Trong đầu Lương Xương Bách như có pháo nổ bùm bùm, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia-nho/3741352/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.