Vị đắng, ngọt, chát tràn vào khoang miệng khiến cậu cay hết cả lưỡi. 
Minh Viễn vội lấy ly rượu ra khỏi miệng rồi hít hà một tiếng. 
Cay thế !! 
Vừa cay vừa đắng lại chan chát đau cả khoang miệng luôn. 
Minh Viễn hơi lè lưỡi ra rồi hít hà hít hà. 
Chừa rồi ! Sau này có cho tiền cũng không dám uống nữa ! 
.... 
Minh Viễn ở bữa tiệc của Hoàng Long đến tận hơn mười giờ tối mới được đưa trở về, lúc cậu ngồi trên xe đã thấy cả người cứ lâng lâng, đầu óc choáng váng. 
Bình thường chín giờ cậu đã ngủ rồi, Minh Viễn tự cho rằng bản thân mình ngủ quá trễ khiến cho mình nhức đầu, vậy nên lúc lên xe cậu cứ dựa vào cửa sổ rồi nhìn ra đường nhằm thư giản 
Tuy nhiên, cảnh vật vèo vèo trôi qua thế mà khiến cơn buồn nôn đột ngột xộc lên. 
Cậu nhịn lại rồi nhắm chặt mắt, mồ hôi dọc theo thái dương cái xuống khiến cậu ngứa ngáy, nhưng Minh Viễn có cảm giác mình đã không còn sức lực để quẹt vệt mồ hôi đó đi nữa. 
Sau vài phút, cậu bắt đầu mơ màng 
Mơ mơ mành màng đến lúc xuống xe. 
Tài xế Lí hỏi xậu xó muốn đỡ vào không nhưng Minh Viễn xua tay từ chối, trời tối thui cả, cậu cũng ngại làm phiền người ta. 
Vẫy tay đến khi chiếc xe đi xa. Sau đó Minh Viễn đến trước cổng đưa thẻ học sinh trong cặp ra quét lên máy, nhưng nó mãi mà không mở cửa. Cậu cố mở to mắt ra mới 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia-nho/3741351/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.