🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hương thấy anh quay lưng với mình thì gương mặt chịu khổ đã biến mất, thay vào đó là vẻ bực bội tức giận.

Anh lớn lên với cô, vốn từ nhỏ đã là người của cô rồi, sao bây giờ có thể thoát khỏi cô chứ? Cô đã đồng ý chuyện sẽ chia rẽ đâu ?

Hứa hôn là chuyện hai nhà, hủỷ nó cũng là chuyện của hai nhà, anh không đồng ý thì có ích gì, cô cứ bám lấy đấy thì sao?

Ly Hương cười nhếch mép, bàn tay cầm túi quai ngang siết chặt hơn một chút.

Phạm vi cái chuyện này quá nhỏ, cô phải tìm cách lan rộng rồi tìm thêm đồng minh mới được.

Lương Xương Bách trở về lớp, tâm trạng của anh không tốt lắm.

Vốn vì nghĩ tiết mà có hơi vui mừng thì giờ đây đều tan biến cả.

Anh vặn tay nắm cửa, mở cửa phòng

Khoan....

Rõ ràng lúc rời khỏi phòng anh có khóa cửa mà.

Minh Viễn bên trong phòng ngủ, nghe thấy tiếng động lập tức lao ra ngoài, đưa tay lên muốn mở cửa.

Nhưng bàn tay cậu chưa chạm tới tay nắm thì cửa đã mở ra, Minh Viễn đập mặt vào cơ ngực ấm áp

Lương Xương Bách trơ mắt nhìn một quả lựu đạn hình người đâm vào ngực, cảm giác ấm áp và mềm mại cứ như phá lồng ngực chui vào tim anh.

Trên người cậu còn xó mùi thơm của nước xả vải và dầu gội đầu có vị ngọt ngào.

Anh phút chốc cứng đơ cả người, trái tim đập đến rộn ràng.

Thế này thì chết mất !

Càng làm cậu ấy thích mình hơn rồi.

Minh Viễn bị đập đến đau, cậu bịt lấy trán rồi lui ra sau một bước.

Chưa đợi Lương Xương Bách nói gì hết, cậu mở miệng nói trước.

"Từ sáng cậu có về phòng không ?"



Lương Xương Bách cứng người lắc lắc đầu.

Minh Viễn giơ điện thoại lên cho anh xem.

"Xương Bách, cậu bị thiếu mất một cái vest đồng phục, hai cái áo thun một trắng một đen cao cấp có thêu tên"

Lương Xương Bách chẳng nghe thấy gì, đầu đều đang cú đâm sầm lúc nảy, anh nhìn vào ba tấm hình trên điện thoại, nhưng... sự chú ý của anh lại rơi vào bàn tay đang cầm nó

Thon dài, trắng nõn, sạch sẽ. Móng tay cắt với độ dài phù hợp, mặt trăng nhỏ trên móng đáng yêu muốn chết, vừa nhìn đac biết bàn tay này rất thích hợp để nắm lấy.

Minh Viễn thấy anh nhíu mày không trả lời, cậu liền thầm phán đoán tâm trạng cùa anh.

Nếu có người không biết là ai lấy áo cùa mình, cậu chắc chắn sẽ rất bực bội, ai biết họ lấy cái áo đó làm gì kia chứ ?

Qua một lúc lâu sau cũng không thấy anh trả lời gì cả.

Đây là tức đến mức bất động luôn hả ?

Minh Viễn hơi lo lắng, cậu lấy tay mình vỗ nhẹ vào vai anh rồi khẽ gọi Xương Bách.

Rất ít người gọi anh như vậy.

Xương Bách....

Ngoại trừ cha mẹ anh và Hương Ly thì chưa ai gọi như vậy cả.

Mặc dù chỉ có ba tấm gương để đối chiếu nhưng Lương Xương Bách lại thấy cậu gọi đặc biệt dễ nghe.

"Hả ?" Cái tiếng gọi dễ nghe ấy khiến anh run lên nhưng cũng đồng thờ đánh thức anh.

Lúc này, lí trí của anh mới từ từ quay về, đồng thời cũng đang xử lý thônh tin vừa tiếp nhận vào khoảng 3 phút trước.

Áo của anh mất rồi.

"Tại sao mất ?" Lương Xương Bách bước vào phòng ngủ.

Trên giường toàn là quần áo, người xốc nó ra đã cẩn thận xếp nó thành một đống lớn khá là gọn gàng, không có cái nào rơi xuống đất hết.



"Người lấy áo tôi lục lộn xộn như vậy hết á ?" Anh hơi tức giận đến mức trạng thái trên mặt vừa lúc nảy tốt đẹp, bây giờ lại mất tiêu.

Minh Viễn lắc đầu, sau đó hơi xấu hổ sờ mũi.

"Không phải, là tôi, tôi không biết mất cái nào nên lục ra xem thử"

Lương Xương Bách: "...."

Quản gia của anh tận tuy quá.

Hai người ngồi lên bàn ở phòng khách, Minh Viễn kể ra tất cả sự việc cho anh nghe.

Lương Xương Bách nhíu mày suy nghĩ, còn Minh Viễn thì vào phòng ngủ xếp lại đồ.

Ai có thể vào phòng lấy áo của anh chắc chắn là người anh quen biết, thậm chí còn quen đến có hơi thân thiết mới biết chỗ anh cất giấy chìa khóá.

Người đầu tiên anh nghĩ đến là Minh Viễn.

Cũng không biết tại sao nữa, có cảm giác cậu mà mặt áo của anh thì rất hợp, có hơi rộng, còn che đi phần đùi, áo đồng phục khoác rũ tuỳ ý, cũng thật là đẹp đi.

Xuy xuy cuy xuy !!!

Nghĩ cái gì vậy không biết nữa !

Sao có thể là cậu ấy chứ ? Cậu ấy rõ ràng là người phát hiện chuyện này mà.

Người thứ hai trong viện tình nghi là Hà Trí.

Nhưng thằng đó nào làn chuyện này được, hai tiết hôm nay bó đều ngồi ngủ gục bên cạnh anh.

Vậy người thứ ba là....

Là ai nhờ ?

Anh nào có thân với người khác ngoài hai người này sao ?

Lương Xương Bách cảm thấy một mình mình không thể suy luận được nên anh đứng dậy, hướng về phía phòng ngủ đi tìm cậu.

Ở một góc khuất nào đó trong phòng, chúng ta có thể nhìn thấy cậu chủ Xương Bách của chúng ta bước đi có hơi giống như nhảy chân sáo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.