Minh Viễn bì dìm bời một đống quần áo. 
Lúc lục ra tìm thì ờ vui đó, lúc dẹp thì ờ cũng vui, mà vui chảy nước mắt. 
Cũng may việc này cậu được làm nhiều, thoắt hai tay vài lần thì xếp xong một cái áo, trông khá vui tay vui mắt. 
Vì để làm nhanh hơn, cậu vắt thêm vài cái áo lên vai để dễ lấy, mấy cái quần áo khác thì để loà xòà dưới chân. 
Bị dìm đúng theo nghĩa đen luôn. 
Lúc Lương Xương Bách bước vào thì đúng là hình ảnh này. 
Từ đầu đến chân đều bị bao phủ bởi quần áo của anh, chỉ có gương mặt trắng ngần và bàn tay thoăn thoắt lộ ra ngoài. Hình ảnh này khiến trái tim anh đập rất nhanh, nhanh đến nổi chịu không nổi, cả người nóng ran lên. 
Minh Viễn nghe tiếng bước chân thì ngẩng đầu. 
"Sao vậy ? Nghĩ ra chưa ?" Cậu hỏi anh. 
Đôi mắt cậu đen huyền, giống chú nai tơ, ngọt ngào ngơ ngác chọc người ngứa ngáy. 
Lương Xương Bách lại cảm thấy tim đập nhanh hơn nữa. 
Nhanh....nhanh quá rồi.... 
Muốn giết người bằng ánh mắt ấy sao ? Không phải cậu thích tôi à ? Đẹp..... như vậy làm gì ? 
Lương Xương Bách tằng hắng một tiếng, sao đó anh chịu không nổi nữa. 
"Tôi.. tôi có việc, ra ngoài chút" 
Sau đó chính là bóng dáng chạy chối chết. 
Minh Viễn ngồi ngơ ngác giữa đống đồ: "....." 
Cậu chủ bán thời gian hôm nay bị sao ấy nhờ ? 
Cứ có cảm giác lạ lạ. 
Minh Viễn hơi nhún vai 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia-nho/3741349/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.