Lương Xương Bách hắng giọng một cái. Đưa tay vào trong túi quần, sau đó để lên bàn vài cục kẹo sữa bò. 
"Cho đấy" Anh nói. 
Minh Viễn nhìn mấy cục kẹo trên bàn, có hơi ngạc nhiên. 
Cậu chủ khó tính vậy mà lại đem theo kẹo bên mình? Cái tên lạnh lùng được đồn thổi vậy mà lại thích ăn kẹo sữa, nói ra sẽ khiến hình tượng sụp vỡ cỡ nào kia chứ. 
Cậu cảm giác đã nắm được một điểm yếu to bự của anh. 
Ha ha ! Bữa nào mà họ Lương ngươi láo toét, ta sẽ móc ra doạ ngươi !! 
Minh Viễn lấy hết kẹo, không chừa lại viên nào, nhẹ giọng nói cảm ơn, gương mặt từ trên nhìn xuống, cố tình để cái lỗ mũi cho anh nhìn, biểu hiện sự khinh thường. 
Nhưng hành động này vào mắt anh lại là. 
Ngượng ngùng không dám nhìn vào anh. 
Chết tiệt, lại làm cho cậu ấy thích mình hơn nữa rồi. 
Lương Xương Bách thầm nhủ. 
Chỉ mấy viên kẹo sữa đã khiến cậu thích anh đến chết như vậy, thật sự dễ thu phục quá đi, chẳng khác gì con thỏ mềm mềm của cháu anh. 
Nếu thích như vậy, anh cũng chẳng ngại ăn cắp thêm một cài viên kẹo của Hà Trí. 
Sau khi ăn trưa xong, Lương Xương Bách lại bắt đầu vào tiết học, còn cậu thì lại rảnh rỗi. 
Ngày mai là thứ bảy, cậu đã xin nghĩ, vốn dự định buổi sáng sẽ đi chọn quà cho tên nhóc kia, nhưng mà bây giờ rảnh rỗi đi luôn cũng được. 
Minh Viễn thay quần áo rồi mở tủ, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia-nho/3740790/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.