làm cái gì vậy ? Tởm quá" 
Lương Xương Bách không chút khách khí đẩy cậu ta ra xa. 
"Tao làm cái gì được chứ ?~ tao chỉ muốn lói chiện lới mày thoii~" 
Lương Xương Bách: "...." 
"Mày ngậm cái gì ? Nhả ra mau" 
Hà Trí cười khúc khích lại lần nữa dán lại cạnh anh, đầu cọ vào cai anh chẳng khác gì con cún....điên bị hỏng não. 
Lương Xương Bách chịu không nổi cái thuộc tính này của cậu ta, nhưng cũng bất lực. Anh ở yên chờ Hà Trí phát bệnh xong. 
Hà Trí chờ đợi một hồi cũng chẳng thấy anh nói gì thì gấp gáp. 
"Mày không hỏi tao bị gì hết hả ?" 
Lương Xương Bách tìm bút, đầu không ngẩng lên mà nói. 
"Hỏi làm gì? Không phải mày lại lên cơn à ?" 
Hà Trí nghe anh tra lời, không hề giận dỗi còn cười khà khà, sao đó điên cuồng dúi đầu vào vai anh. 
"Tao yêu rồi ! Yêu rồi !" 
Lương Xương Bách: "....." 
Anh ngó thấy ánh mắt của nhỏ lớp phó sắp rớt ra luôn thì không khách khí đẩy đầu Hà Trí xuống dưới bàn. 
Cậu ta nằm rạp xuống mặt bàn, không nói gì cũng chẳng cười, một lúc sau lại bật đầu dậy. 
"Anh Lương ! Tao thích cmn lần đầu gặp liền thích cậu ấy chết ! Lúc trở về tao còn cảm nhận được tim mình đập siêu nhanh ! Tao chắc chắn đã yêu rồi !!" 
Lương Xương Bách nửa nghe nửa không, tay cầm bút lưu loát viết xuống đáp án, lúc sau anh lại cảm thấy cái gì đó sai 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia-nho/3740789/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.