Minh Viễn lấy đồng phục của anh từ trong máy giặc ra.
Ngày hôm qua vì quá lười nên cậu đã quên mất phải để nó vào máy sấy.
Bất an bỏ bộ áo vào máy sấy, tiếng cái máu vang lên è è.
Minh Viễn quay đầu nhìn vào phòng ngủ.
May quá, người còn chưa thức.
Đồng phục của Lương Xương Bách đã được máy sấy sấy khô, thoang thoảng hương thơm hoa trà từ bột giặc của cậu.
Minh Viễn xếp nó cho thật ngay ngắn rồi đề lên bàn, sau đó bắt đầu thay quần áo.
Và... một nan đề khiến cậu tiến thoái lưỡng nan.
Nên thay trong phòng tắm hay bên ngoài nhỉ ?
Bình thường cậu đều thay trong phòng ngủ cả, nhưng hôm nay không thể phòng ngủ có người rồi.
Thay trong phòng tắm ?
Không được, cậu đã tắm ướt hết cả sàn rồi.
Cậu ghét nhất là lúc mặc quần mà ống quần lại cứ ẩm ẩm.
Vậy nên thay trong phòng khách thôi.
Lương Xương Bách có mơ, anh cảm nhận được mình đang nói chuyện với một cậu bé, sau đó hình như anh đã chọc cho nó giận, nó khóc lên, anh luống cuống dỗ dành, thấy nó khóc giống như sắp không thở nổi nên anh liền lấy tay
vuốt vuốt cổ nó.
Anh cũng không biết hành động này của mình là cái gì nữa, chỉ là lúc đó bàn tay anh cũng nhỏ xíu, trí não chắc cũng nhỏ, chỉ biết vuốt vuốt cổ nó.
Sau đó cánh tay anh bị nó ghét bỏ đẩy một cái bịch II
Nó đau thật....
Lương Xương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia-nho/3737903/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.