Ngũ quan của Lương Xương Bách có dáng lập thể, đôi môi mỏng nhưng vẫn phát thảo được nét trái tim mơ hồ. Đẹp nhất là đôi mắt.
Đôi mắt màu xanh lá đậm của anh thật sự giống một viên ngọc quý, đẹp để đến bất ngờ, khi nó chỉ chứa có bóng hình của một người, cho người đó cảm giác thế giới đều đang thu bé lại, cảm giác được trân trọng đến kì lạ.
Lươnh Xương Bách hơi đẩy người tới.
Minh Viễn khẩn trương nhắm mắt lại.
Sau đó....
“Tài liệu này quan trọng lắm, cảm ơn anh nhé”
Anh thong thả cầm lấy tài liệu phía sau lưng cậu, tức là trên bàn lên ngắm nghĩa.
Minh Viễn: “
Cậu cảm thấy một cơn xấu hổ cuộn lên như thuỷ triều, ngại ngùng muốn chết, lập tức cậu đá chân, xoay cái ghế của mình lại, để không ai thấy gương mặt câu.
Buổi tối.
Bởi vì trời cứ lạnh hiu hiu nên khiến đầu cậu hơi đau.
Mỗi lần như vậy cậu sẽ đi ngủ.
Nhưng mà.....nhìn ra ghế sô pha thì thấy có người vẫn đang ngồi đọc đề, tay phải cầm bút, thỉnh thoảng lại xoay nó một cái rồi dứt khoát điền xuống đề cương.
Chắc là cậu ta còn làm lâu lắm, Minh Viễn thầm nghĩ.
Nếu bây giờ cậu quyết định đi ngủ trước thì sẽ giải quyết được sự ngại ngùng khi hai người lên giường.
À không....khi cậu lên giường thôi, chắc là anh không ngại đâu.
Vậy nên bây giờ nên đi ngủ trước, nếu không tối nay cậu sẽ mất ngủ.
Đầu đau, khiến cậu vào giất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia-nho/3733484/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.