🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bước sang căn phòng bên cạnh, không khoá, nhưng anh vẫn nhẹ gõ cửa.

Tuy nhiên lại chẳng có một lời đáp lại nào.

Lương Xương Bách ngạc nhiên, thử đẩy cửa.

Trong phòng không có ai, chỉ có tiếng nước hoà với tiếng mưa.

Cậu đang tắm à ?

Cảm thấy mình đúng là bất lịch sự, anh muốn trở tay đóng cửa nhưng lại liếc mắt thấy bóng người trên cửa phòng tắm.

Căn phòng này đối với anh khá là nhỏ, căn phòng tắm kia liếc mắt là thấy, cho nên phải nói kiến trúc của nó thực tồi, không logic.

Chỉ là sự khó chịu trôi qua, tiếp đó là kinh ngạc.

Cửa phòng tắm bán lộ, lại bật sáng đèn nên bóng dáng trong đó cũng bị lộ ra đôi chút.

Một bóng đem thon gầy, vòng eo nhỏ xíu, giống như một bàn tay là nắm được. Câụ chắc là đang gội đầu, tay đang bưng tóc, tay còn lại giống như đang tìm thứ gì, trông ngốc vô cùng.

Đến khi Minh Viễn bước ra ngoài thì chẳng còn ai cả.

Cậu mặc đồ bình thường, quần shot nhung tăm và áo thun màu trắng.

Khăn lông tuy ý quấn trên cổ, mái tóc nhỏ nước xuống thì liền thấm vào khăn, cực kỳ tiện lợi.

Đang lúc dự định sẽ sấy tóc, cậu nghe thấy tiếng rổn rảng trước cửa phòng mình, giống như không cẩn thận đụng vào cửa hơn là đang gõ cửa.

Minh Viễn tiến đến mở cửa phòng, đối diện cậu chính là Lương Xương Bách, đôi mắt xanh lá của anh thoáng lên nét giật mình sau đó liền thu lại.

Chỉ có tai là đỏ bất thường.

Minh Viễn: “…..”

Cậu tưởng nghiệp vụ của mình sẽ bắt đầu từ ngày mai chứ ?

Lương Xương Bách thấy cậu không nói gì, đột nhiên ngại ngùng khó hiểu đành bắt chuyện.

“Tôi muốn uống cà phê, nhưng không biết pha”

Được rồi, kĩ năng nối dối vừa được nâng lên thêm một tầm cao mới.

Minh Viễn nhìn anh, sau đó lấy khăn lông xuống.

Hai người cùng bước qua nhà….không….phòng anh.



Vừa bước vào, đôi mắt cậu toát lên sự choáng ngợp nhưng hành động vẫn tiêu diêu tự tại, không để lộ sự thất thố của mình.

Lương Xương Bách dẫ cậu đến phòng bếp, và anh bắt đầu nhìn cậu pha cà phê.

Cà phê và gia vị hoàn toàn giống như anh làm, nhưng thái độ và cách làm của cậu lại toát lên vẻ chuyên nghiệp.

Bàn tay cậu nhỏ hơn anh nhiều nên cốc cà phê chỉ cần cầm một tay của anh mà cậu lại phải cầm hai tay, trông thật sự hơi kì lạ.

Còn hơi…đẹp.

Lương Xương Bách xem cậu làm chăm chú đến mức Minh Viễn còn tưởng mình đây không phải làm cà phê mà là đang làm mẫu tay cho một nhãn hàng nổi tiếng thế giới nào đó.

“Anh ra ngoài đợi đi” Cậu nói với anh.

Lương Xương Bách dĩ nhiên không chịu.

“Tôi cũng muốn học mà, cậu ngại sao ?”

“Tôi không ngại, chỉ là…đừng nhìn chằm chằm như vậy”

Anh cười, rồi lấy tay xoa đầu cậu.

“Biết rồi quản gia nhỏ, tôi đi là được chứ gì”

Ngoại trừ Hồng Liên ra thì cậu chưa từng bị ai xoa đầu như vậy. Minh Viễn lấy tay vuốt lại mái tóc bị làm cho xù của mình rồi tiếp tục pha cà phê.

Lương Xương Bách ngồi chờ đợi cà phê của mình, hai tay đan vào để trên bàn, dáng vẻ rất quy củ.

Đây cách anh thật sự chờ đợi một điều gì đó.

Minh Viễn đem cà phê ra, hai tay bưng rất vững chắc, sau đó để nó xuống bàn.

Lương Xương Bách nói cảm ơn, rồi nhấp thử.

Độ nóng vừa phải, độ đắng cũng vậy, vừa thơm vừa béo.

Ngon thật…..

“Như thế nào ?” Cậu hỏi anh.

Lương Xương Bách để ly xuống, nhìn cậu rồi cười.

“Ngon lắm, tôi rất thích”



Mưa càng lúc càng nặng hạt hơn, hơi nước mát lạnh và tiếng mưa lách tách khiến người ta dần buồn ngủ.

Minh Viễn vẫn ở đây, cậu cần dọn dẹp, trong đầu cậu chỉ nghĩ người như anh khó mà động tay vào mấy cái việc nhà được nên cũng ở lại, chờ anh uống xong thì rửa ly, lau bếp.

Lương Xương Bách đột nhiên cảm thấy có quản gia mình liền biến thành người vô dụng.

Không muốn bị hiểu lầm thành thiếu gia ngồi không chờ chết vô dụng, anh đành phải thanh minh cho mình.

“Cái này tôi vẫn làm được, cậu có thể để đó rồi về ngủ”

Minh Viễn vừa lau xong hết, cậu yên lặng nhìn anh, giống như hỏi.

Anh làm được thật sao ?

Lương Xương Bách: “…..”

“Cậu cứ để đó rồi trở về đi”

Người đã nói như vậy thì mình ở lại làm gì, Minh Viễn liền bỏ giẻ lau trên tay, chuẩn bị về.

Nhớ ra gì đó, cậu đứng lại hỏi anh.

“Thường thì anh sẽ thức dậy lúc mấy giờ ?”

“Khoảng 5 giờ 20”

“Được, vậy….ngủ ngon”

“Ừm….ngủ ngon”

Cửa đóng lại, Minh Viễn ở sau cửa lập tức trở về dáng vẻ thả lỏng, mắt mở không lên.

Buồn ngủ quá !

Thường thì chín giờ cậu đã ngủ rồi, rất tôn trọng sự dưỡng sinh của mình.

Tuy nhiên bây giờ đã là mười giờ tối, cậu buồn ngủ đến mức có thêt đứng tại chỗ ngủ luôn ngay bây giờ.

Cố gắng lết về phòng, mặc kệ đầu tóc vẫn còn hơi ẩm ướt, cậu ngả người lên giường, để đệm mềm mại bao lấy thân thì nhắm mắt ngủ.

…..

Lương Xướng Bách đã thức, đồng hồ sinh học của anh luôn làm việc chính xác, còn chính xác hơn vì hôm nay anh có phần hơi chờ mong nó đến.

Xúc miệng, rửa mặt, thay quần áo. Sau đó ngồi lặng yên trên ghế chờ quản gia của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.