Cơm mưa bắt đầu nhẹ hạt như mưa bóng mây, sau đó lại rào một tiếng, lộp độp mạnh bạo. 
Minh Viễn bị hơi nước tạc vào mặt, mát rượi, cậu phấn khích mở bừng mắt tận hưởng. 
Ngược lại, Lương Xương Bách bị hạt mưa nhỏ này bám lên kính làm anh chẳng thấy gì. 
Lấy kính khỏi mặt, tầm nhìn mờ đi trông thấy. 
Anh qua loa dùng tay áo lau một lần, nhưng không hề có tác dụng, áo sơ mi của anh dường như quá tốt, không hề thấm nước. 
Lúc tiến thoái lưỡng nan, một chiếc khăn nhỏ xuất hiện trong tầm mắt mờ nhạt. 
Minh Viễn luôn đem theo thứ này, một chiếc khăn trơn, không có bông, dùng lau kính đảm bảo không trầy. 
Thấy Lương Xương Bách cứng ngắc người. Cậu bèn đem khăn để lên tay anh. 
“Lấy cái này lau này” 
Anh ngẩng đầu, gương mặt cậu vì đến gần nên nhìn rõ đôi chút, anh nhận ra mắt cậu thật là đen, đen huyền. 
Lau xong mắt kính, anh đeo vào, tầm nhìn khó chịu một chút sau đó bớt đi. 
Anh thấy Minh Viễn vẫn đứng ở đó không di chuyển, không hề sợ nước mưa dính vào người mà còn thích thú hưởng thụ. 
Thích mưa ? 
“Đi vào, mưa đầu tháng không tốt” Anh nắm lấy vai cậu, kéo cậu vào hành lang. 
Minh Viễn bị kéo vào có chút khó chịu bĩu môi. 
Anh bỏ qua chi tiết này, nhìn thấy tóc cậu đóng đầy những hạt nước lấp lánh như sao, anh bật cười đem chiếc khăn cậu đưa mình phủ lên đầu cậu. 
“Cậu là ếch tái 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia-nho/3728408/chuong-8.html