Tranh Cẩm đang đứng trên bục giảng, cô đang nói gì đó.
Minh Viễn chờ đợi cô nói xong rồi mới nhẹ giọng gọi.
“Cô Cẩm”
Tranh Cẩm thấy cậu, ra hiệu cậu đợi.
Thế là cậu đứng nép một bên, thành thật đợi.
Dáng đứng của câụ ngay thẳng, đôi mắt khép hờ tập trung một điểm, không quá cứng ngắc mà tự nhiên.
Ngược lại, Giang Mộng Thi đứng bên cạnh cậu bẹo hình bẹo dạng hết sức.
Cô chân khuỵ chân thẳng, lưng dựa vào tường, hai tay nhét vào túi.
Bầu không khí yên lặng, cho nên âm thanh của Tranh Cẩm từ trong lớp vọng ra.
Nhưng nó vọng ra một cách không đầu không đuôi nên cậu cũng chẳng hiểu.
Dù sao thì lớp quản gia không có chương trình học và thi giống như lớp ở khu vực trước.
Tranh Cẩm cuối cùng cũng nói xong, cô đứng dậy chào, sau đó bước ra cửa.
“Cô Cẩm” Minh Viễn gọi.
Tranh Cẩm gật đầu, sau đó lại nhìn Mộng Thi.
“Theo ra đây làm gì ?”
Mộng Thi nhíu mày, tiến đến bên cạnh cô.
Giờ cậu mới để ý thấy Mộng Thi thật là cao, thân là con gái như cô lại cao đến như vậy, khẳng định phải cỡ mét tám.
Lại nhìn thấy Tranh Cẩm chỉ đứng tới vai cô, cậu cảm thấy một sự đồng cảm sâu sắc.
“Mẹ\~ cuộc thi tiếng anh gì gì đó, con không thi đâu” cô nũng nịu gọi.
Minh Viễn: “……”
Sau khi trở về lớp bồi dưỡng số 3, cậu mới hiểu rõ ràng ngọn ngành giữa hai người này.
Tranh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia-nho/3728407/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.