Một chút ánh sáng yếu ớt được thắp lên, nhưng càng làm đại điện Ngọc Hi Cung trở nên âm u.
Ánh lửa như hạt đậu được đốt lên mới làm mắt Lý Phương loáng thoáng nhìn thấy cảnh tượng, mặt ông ta trong nhợt, trán đầy mồ hôi, nhưng không lo lau đi, mà dùng tốc độ nhanh nhất, đem ngọn nến vừa mới bị tắt châm lên.
Trong đại điện dần dần sáng lên, khuôn mặt gầy tuấn tú âm hiểm của hoàng đế cuối cùng hiện ra, chỉ thấy mặt ông ta như mùa đông băng giá bên ngoài, không nói một lời.
Lý Phương nơm nóp lo sợ châm hết nến lên, thừa lúc lau mồ hôi lén nhìn hoàng đế, chỉ thấy Gia Tĩnh vẫn ngồi ngây ra, thẫn thờ nhìn phía trước.
Lâu, rất lâu sau Gia Tĩnh mới lên tiếng:
- Hôm nay là ai canh bên ngoài.
Lý Phương vội đáp:
- Bẩm vạn tuế ga, là Từ các lão.
- Bảo ông ta vào đây nói chuyện.
Hoàng đế yếu ớt cúi đầu xuống.
Tới khi Từ Giai được Lý Phương hối hả dẫn vào, Gia Tĩnh đã nằm ngửa mặt trên giường bát quái, dường như đã ngủ rồi.
Hai người không dám quấy rầy bệ hạ, chỉ đành yên tĩnh quỳ trên mặt đất, đợi hoàng đế hỏi.
Không biết qua bao lâu, giọng hoàng đế như từ cõi xa xăm truyền tới:
- Từ Giai, Trương Kinh là người ngươi tiến cử. Trẫm cũng theo lời ủy thác trọng trách kháng Oa, luôn thỏa mãn mọi yêu cầu của ông ta, tận lực ban cho quyền sinh quyền sát, hết sức tin tưởng trọng dụng. Dù là Nghiêm Tung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/2062650/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.