Gia Tĩnh giận rồi, ông ta đứng bật dậy từ giường bát quái:
- Trẫm còn định giữ hắn lại ăn tết nữa cơ.
Gần như chỉ thẳng vào mặt Nghiêm Tung mà chửi:
- Ngươi không cần thể diện, chẳng lẽ cũng muốn trẫm không có thể diện.
Lời như sét đánh, làm Nghiêm Tung ngã lăn ra đất, quỳ xuống dập đầu.
Gia Tĩnh như con sư tử nổi giận, ánh mắt quét qua mặt các thành viên nội các, rít lên:
- Còn các ngươi? Cũng chuẩn bị mời Thát Tử ăn sủi cảo rồi mới đi à?
Khi ánh mắt ông ta dừng trên người Từ Giai, kẻ luôn kín tiếng khiêm nhường như cái đuôi theo đít thủ phủ, đột nhiên lên tiếng:
- Chủ nhục thần chết, thần nguyện chia sẽ lo lắng vì quân phụ.
Gia Tĩnh ánh mắt tản mác đột nhiên lóe lên sánh sao, gật đầu tán thưởng với Từ Giai, rồi đổi sang bộ mặt lạnh lùng nói với Nghiêm Tung:
- Thứ phụ có giác ngộ như thê, thủ phủ như ngươi không thấy hổ thẹn à?
Nghiêm Tung lòng không giấu nổi kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn Từ Giai th nhiên như không, ông ta rốt cuộc phát hiện ra, đây không phải là một con cừu , mà là một con sói đội lốt cừu, là soi ăn thịt người. Mặc dù ở quốc gia đại sự, lão ta xưa nay né được thì né, đẩy được thì đẩy, nhưng chạm vào quyền thế cá nhân, Nghiêm các lão giống như con hổ, há cái miệng đỏ lòm ra đánh trả một cách mãnh liệt nhất.
Quả nhiên quay về nghề sở trường đấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/2062651/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.