Cả nhóm gặp nhau tại Tiệm cơm Nam Lai.
Quả thật đây không phải quán vỉa hè. Đừng nhìn mặt tiền khiêm tốn, bảng hiệu cũng chỉ là tấm gỗ, trông có phần cũ kỹ, trên đó viết bốn chữ "Tiệm cơm Nam Lai" bằng nét b.út lả lướt như mây trôi nước chảy. Đẩy cửa bước vào, mới cảm nhận được không gian ấm cúng và sáng sủa bên trong.
Bên trong tiệm, bàn ghế được bố trí gọn gàng hợp lý, ánh đèn dịu dàng tỏa xuống từ những chiếc đèn chùm, trên tường treo vài bức tranh phong cảnh làng quê, các tấm bình phong và vách ngăn giúp bảo đảm sự riêng tư cho thực khách.
Mang theo hơi lạnh mùa đông bước vào, lập tức va phải hương thơm món ăn dày đặc trong tiệm, nhân viên phục vụ bước đi vội vàng, nhưng tay bưng khay lại chắc chắn và ngay ngắn. Tống Loan đang chuẩn bị đi lên phòng riêng trên lầu thì đụng mặt một phục vụ, cậu vội nghiêng người nhường đường.
Trên khay gỗ nặng trịch trong tay phục vụ là một nồi đất được cố định bằng đai sắt, miệng vừa hô "cẩn thận", vừa tiếp tục bước lên cầu thang. Trong nồi đất vang lên tiếng xèo xèo không dứt, mùi thơm hòa quyện cùng hơi nóng nhẹ nhàng thoát ra qua khe hở nắp nồi, đó là mùi thơm đậm đà do sức nóng từ lửa lớn tạo ra, là hương vị tinh túy nhất khi nguyên liệu chín nhanh ở nhiệt độ cao.
Trịnh Doanh Sơ lập tức kéo lấy Tống Loan đang ngây ra nhìn: "Cậu đừng theo phục vụ đi, phòng riêng của mình ở trên lầu!"
Tống Loan vội phanh gấp, xấu hổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-com-lien-gioi/5192101/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.