Thế là vài tháng sau, khi họ xác nhận rằng từng tấc đất đều đã bị lật lên mà vẫn không tìm thấy bóng dáng viên đá, đám thuật sĩ luyện kim thất vọng rút đi.
Nông dân dọn về lại mảnh đất xưa, nơi đó bây giờ đã thành một mảnh đất trống. Anh dùng tiền bán nhà xây một ngôi nhà mới, còn thu hoạch được một mảnh ruộng phì nhiêu đã được xới lên kỹ lưỡng.
Bunil đọc đến đoạn này thì đập bàn khen ngợi, quyết định chia sẻ nó với tất cả bạn bè xung quanh như minh chứng cho việc thuật sĩ luyện kim đều là bọn ngu xuẩn dễ bị lợi dụng, coi như báo thù cho chuyện trước đây bị thuật sĩ luyện kim tên Hayden tung tin đồn rằng mình cưỡi nĩa bánh mì cháy đỏ.
Victor khiêm tốn nói: "Tôi chỉ là ghi lại những gì mình trải qua và những câu chuyện được nghe trên đường thôi."
Pháp sư Bunil nhìn chiếc hộp giấy trống trên tay Victor, càng thấy đồng điệu: "Anh cũng đến để mua món ăn của Nam Đồ à? Sao chỉ mua có chút xíu vậy, để tôi đãi anh nhé!"
Tâm trạng đang rất vui, Bunil thậm chí còn sẵn lòng chia sẻ đồ ăn mình mua được từ Nam Đồ.
Cái này sao dám nhận chứ? Mấy món này giá trị không nhỏ. Victor đang định từ chối thì sau lưng chợt bị một cái đầu to húc nhẹ một cái, hắn lảo đảo mất thăng bằng, tay vô tình nhào lên chiếc bánh sò kem lạnh Bunil vừa lấy ra.
"Cảm ơn." Hắn đành phải nói vậy.
Một chiếc bánh sò kem lạnh có lớp vỏ nướng vàng óng, cầm lên tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-com-lien-gioi/5192085/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.