Vệ Tiếu Nghiên làm bộ nghiêm túc bình luận: "Cá hóa thạch thời kỳ Than Đá sao lại được khai quật ra trong nồi thế này, mau đem tặng viện bảo tàng đi."
Cô lấy nắp nồi còn lại ra, bên trong là vài cây xúc xích chiên biến dạng, cháy đen không nói, ngay cả dầu chiên xúc xích không hiểu sao cũng chuyển thành đen kịt.
"Ghê gớm thật đấy." Vệ Tiếu Nghiên nghiêm mặt nói: "Cậu phá được kỹ thuật chiết xuất dầu từ xúc xích rồi, phải cẩn thận FBI đó, đừng để đang đi làm lại bị bắt đi mất."
Hai nồi món ăn đen thui, đúng kiểu cấm d.ụ.c, tất nhiên là cấm luôn cả khẩu vị.
Ban đầu mặt Chu Lộ đỏ bừng, nhưng sau khi nghe xong bình luận của Vệ Tiếu Nghiên, cô che mặt cúi người, vai run liên tục, cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng cùng Vệ Tiếu Nghiên.
"Cậu mới là cá hóa thạch đó! Phì ha ha, người ta làm cá kho đấy!"
Vệ Tiếu Nghiên ngập ngừng nói: "Nếu tớ không đến tìm cậu, chẳng lẽ cậu thực sự định ăn hai nồi này à?"
Chu Lộ lườm cô một cái: "Tớ đâu có ngốc! Không thấy tớ đã đậy nắp lại rồi sao?" Nếu Vệ Tiếu Nghiên không đến, Chu Lộ đã tính đổ hai nồi này vào thùng rác rồi. Chỉ là sợ bị Vệ Tiếu Nghiên phát hiện rồi bị trêu chọc, nên mới để trong nồi chưa động đến, ai ngờ vẫn bị phát hiện.
Lần thất bại này cũng không làm Chu Lộ nản lòng, cô vẫn tràn đầy chí khí: "Tớ mới bắt đầu học nấu ăn thôi, chờ khi tớ ra nghề, cậu muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-com-lien-gioi/5170455/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.