Triệu Bằng Đào thấy thế, không nói không rằng gắp luôn miếng bánh chiên hạnh nhân khoai từ cuối cùng trên đĩa.
Chỉ còn Triệu Dục Kỳ nhìn cái đĩa trống mà ngẩn ngơ. Không phải nói mỗi người hai miếng sao? Triệu Bằng Đào liếc hắn một cái, như muốn nói: "Ai bảo mày "oa" một phát, để miếng ngon bên miệng cũng bay mất."
Thạch Khải ăn xong cũng xuýt xoa: "Khác hẳn tôi nghĩ, không ngọt gắt không ngấy, sốt cam còn mát mẻ nữa."
Món tiếp theo là cơm lá sen.
Cơm lá sen được đựng trong xửng hấp nhỏ, vừa mở nắp ra, lá sen bọc bên trong đã lộ ra, chưa thấy cơm mà mùi thơm đã xộc lên.
Triệu Bằng Đào bị cảnh tượng này gợi lại ký ức, chỉ tay vào xửng cơm rồi nói với con trai: "Lúc đó ba với mẹ con, còn có chú Thạch con với dì Lưu cùng đi du lịch. Trên đường vào một nhà hàng ăn cơm, lúc tính tiền, chủ quán cứ khen lấy khen để món cơm lá sen, nói khách du lịch tới nhất định phải ăn mới không uổng chuyến đi."
Thạch Khải cũng nhớ ra chuyện này, ông tiếp lời: "Bữa đó ăn no cả rồi, ai còn bụng ăn thêm cơm lá sen nữa. Vậy là tụi tôi hẹn nhau hôm sau quay lại ăn."
"Cuối cùng chú với dì Lưu ngủ quên không dậy nổi, còn ba mẹ con thì dậy sớm đi ăn. Tối đó chú với dì Lưu ăn xong cơm lá sen, đi dạo quanh đó thì bị dân địa phương nói cho một câu: Cơm lá sen nhà đó ba đời dùng chung một lá, khách sáng ăn xong rửa sơ rồi lại dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-com-lien-gioi/5170447/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.