Chủ cũ tới thăm, Nam Đồ đích thân dẫn họ vào phòng riêng. Dù chưa đến giờ ăn, khách trong quán đã rất đông, toàn là nghe tin Tiệm cơm Nam Lai mở lại mà nôn nóng tìm đến.
Đã mấy năm không gặp, Triệu Bằng Đào thấy cô cháu gái lớn này thay đổi không ít, không biết có phải do đã thành bà chủ rồi hay không, trên người cô đã không còn sự non nớt của thời sinh viên, mà thêm vài phần điềm tĩnh và chín chắn.
Triệu Bằng Đào cảm khái nói: "Đúng là ý trời sắp đặt, năm đó ông Nam không muốn cháu nối nghiệp để chịu khổ, vậy mà chớp mắt cái cháu đã mở rộng Tiệm cơm Nam Lai lên gấp đôi rồi."
Nam Đồ cười nói: "Nếu ông thật sự không hề có ý định giao lại tiệm cho cháu, thì đã chẳng tốn bao công sức dạy cháu nấu ăn. Ông chỉ nghĩ tụi trẻ không có định hướng, sợ sau này cháu đổi ý, không muốn ép cháu làm gì cả."
Năm ấy Nam Nguyên Hải quả thật vô cùng giằng xé, một mặt thấy Nam Đồ quả có thiên phú về nấu ăn, một mặt lại không nỡ để cô chịu khổ. Nhưng những kỹ thuật cần truyền, ông vẫn dốc lòng truyền hết. Ông đã già rồi, về sau lựa chọn thế nào vẫn phải xem ý cô.
Nếu nơi chín suối ông có linh thiêng, thấy Nam Đồ bây giờ làm ăn phát đạt như vậy, chắc hẳn trong lòng ông cũng rất mãn nguyện.
Cô nói dăm ba câu với ba người, rồi quay về bếp bận rộn.
Nhân viên phục vụ mới là Đinh Lộ mang thực đơn lên, ba người đàn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-com-lien-gioi/5170446/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.