Seaver nhìn viên đá trong tay, ngạc nhiên phát hiện mình không biết về loại khoáng vật này, năng lượng ẩn chứa bên trong cũng rất kỳ lạ.
Nhưng không thể phủ nhận, nó rất đẹp, như băng tuyết nghìn năm bị đóng băng dưới đáy biển sâu, ánh sáng lam băng lấp lánh chảy bên trong tinh thể, hệt như sóng nước gợn nhẹ trên mặt hồ.
Ban đầu anh định từ chối, nói không cần vật thế chấp gì cả, nhưng bản năng khiến anh vô thức đón lấy viên đá đặt vào lòng bàn tay.
"... Được."
***
TBC
Nam Đồ không từ chối sự chăm sóc của Tinh linh nâu, cô đặt một miếng bánh pudding nhỏ lên bàn. Tuy nhiên đêm đó cô không ngủ trong phòng, mà quay về tiệm cơm để chuẩn bị đồ ăn cho hôm sau.
Sáng hôm sau khi xuất hiện trong phòng khách sạn, cô phát hiện sàn nhà sáng bóng đến mức có thể soi gương được.
Cô không tìm thấy bóng dáng Seaver trong khách sạn, không biết anh có nghe lời khuyên của cô hôm qua mà đến sớm chiếm chỗ rồi không.
Lúc đó Nam Đồ vẫn chưa biết Seaver là chủ nhân của nhà trọ, nếu không thì cô đã gợi ý anh bán mũ trùm luôn tại khách sạn.
Nhưng chắc anh cũng đã làm vậy rồi nhỉ, dù sao tên khách sạn cũng là Nhà trọ Hắc Đẩu mà.
Anh vẫn đến chợ pháp sư, có khi chỉ đơn giản là thích cái cảm giác bày hàng buôn bán, không để tâm lắm đến việc bán được bao nhiêu. Nam Đồ chỉ có thể đoán như thế.
Khi đến cổng chợ, bên trong đã có rất nhiều gian hàng. Nam Đồ cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-com-lien-gioi/5170437/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.