Nhà trọ Hắc Đẩu và chợ pháp sư nằm trên cùng một con phố.
Khi đẩy cửa chính nhà trọ ra, khung cảnh bên trong khiến Nam Đồ cảm thấy có phần quen thuộc. Trước lúc mở cánh cửa gỗ sồi chạm khắc kia, cô còn nghĩ đây là một nhà trọ chật hẹp tối tăm chỉ có vài ba căn phòng. Nhưng giờ nhìn kỹ, rõ ràng không gian rất rộng, số phòng cũng không ít.
Cảm giác quen thuộc này không phải do cô từng đến đây, mà là kiểu cảm giác bừng sáng, bất ngờ như bước vào thế giới khác, rất giống với lúc cô đặt chân vào chợ pháp sư hôm nay.
Nhà trọ không hề vắng vẻ, có nhiều pháp sư mà Nam Đồ từng gặp trong chợ pháp sư ra vào nơi này, trái lại, khách bình thường lại rất hiếm thấy.
Dù là ở nhà trọ của chính mình, Seaver cũng không tháo mũ trùm xuống, hơn nửa gương mặt vẫn giấu trong bóng tối. Có người hình như đã nhận ra anh, nhưng chẳng ai chào hỏi, chỉ vội vã rảo bước rời khỏi tầm nhìn của anh.
Seaver giải thích: "Ở đây không có nhân viên phục vụ, cũng không cung cấp đồ ăn, còn hơi kỳ lạ nên người thường không dám ở."
TBC
Nam Đồ tò mò hỏi: "Vậy một mình anh trông nom nhà trọ này à?"
"Đám Tinh linh nâu giúp đỡ."
Nam Đồ từng nghe qua về loài Tinh linh nâu này, bọn chúng mặc quần áo cũ kỹ rách rưới vì thường xuyên lao động, màu chủ đạo là nâu sẫm nên mới có cái tên ấy. Tinh linh nâu không nghịch ngợm như các loại tinh linh khác, luôn đối xử thân thiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-com-lien-gioi/5170436/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.