Bạn hắn bật cười: "Vậy thì cậu đúng là nên giải thích cho rõ."
Bunil càng u sầu hơn: "Nhưng vấn đề là hắn thật sự tìm thấy một cây xiên bánh mì ở nhà tôi! Đó là đồ tôi dùng để nướng bánh mì. Nếu không dùng xiên thì lẽ nào tôi phải thò tay vào lò nướng đang nóng để lấy bánh ra sao?"
Thế là chỉ vì cái xiên bánh mì ấy, Bunil có rửa thế nào cũng không sạch. Hắn lập tức ném thẳng nó qua cửa sổ, mà vẫn chỉ nhận lại được một ánh mắt "tôi hiểu mà" từ người bạn kia.
TBC
Cách bay kiểu này đúng là có chút khó mở miệng, vì sĩ diện mà không muốn thừa nhận cũng là điều dễ hiểu. Người bạn vừa nghĩ như vậy, vừa kín đáo liếc nhìn vùng cơ thể trên người Bunil có thể từng tiếp xúc với cây xiên bánh mì.
Trông Bunil oán niệm sâu đậm, vẫn lẩm bẩm: "Tại sao lại là xiên bánh mì chứ? Chẳng lẽ pháp sư chúng ta là cái đám vừa ham ăn vừa ngu ngốc à, đợi đã mùi gì thế này?"
Một mùi thịt nướng quyến rũ đến tột cùng, Bunil gần như không thể tưởng tượng nổi vì sao nó lại thơm đến thế, không giống bất kỳ món thịt nào mà hắn từng ăn qua có thể tỏa ra. Hắn không kìm được mà đứng khựng lại, hít một hơi thật sâu, như muốn hút hết mùi hương nồng nàn kia vào l.ồ.ng n.g.ự.c.
Rất nhanh sau đó hắn liền phản ứng lại, đây là chợ! Nếu người làm ra mùi hương này không phải cố tình trêu ngươi họ, thì chắc chắn là có thể mua được! Bunil lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-com-lien-gioi/5170433/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.