Nỗi buồn thoáng qua trong lòng.
Nhưng vốn là người lạc quan, Tân Hoan nhanh chóng nghĩ đến chuyện: khi đang đi trên sa mạc mà được ăn một bát rượu nếp mát lạnh như vậy, thì đúng là quá mức hưởng thụ rồi! Cô bất chợt nghĩ ra điều gì, bưng nửa bát rượu nếp sữa tươi lạnh, đi đến bên cửa sau, hỏi Nam Đồ: "Chị Nam Đồ, nếu em mở cánh cửa này, phía sau chính là sa mạc An Kim phải không?"
Nam Đồ sớm đã để ý thấy Tân Hoan thỉnh thoảng hay nhìn về phía cửa sau nơi cô ấy thường bước vào, lúc thì đầy tò mò, lúc lại như sợ hãi, cứ như thể e rằng bên trong cánh cửa đó đột nhiên phát ra một lực hút mạnh, kéo cô trở về thế giới cũ vậy.
TBC
Thấy bây giờ cô ấy không còn sợ nữa, Nam Đồ gật đầu: "Đúng thế, em có thể mở ra xem, ra ngoài cũng không sao, lúc nào cũng có thể quay lại, tiệm cơm vẫn ở đây."
Tân Hoan quả nhiên hớn hở mở cửa ra, cô ấy cũng không đi xa, chỉ ngồi xổm ngay bên mép cửa, nhẹ nhàng đá đá lớp cát dưới chân, cảm nhận luồng không khí nóng rát bao lấy mình.
Rồi lại xúc một thìa rượu nếp sữa tươi lạnh đưa vào miệng.
Cảm giác như vậy, mới đúng.
Thật là hạnh phúc!
***
[Truyện được đăng tải duy nhất tại truyentop.net -
Buổi trưa hôm đó, Du Thanh cùng bạn xuất hiện trước cửa Tiệm cơm Nam Lai.
Vài ngày trước, chồng cô mang về một ít sốt thịt bò hạt thông từ một cửa hàng nhỏ ven đường, Du Thanh vừa nhìn đã cau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-com-lien-gioi/5079683/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.