Chương trước
Chương sau
Chuyện trộm mộ vốn là chuyện làm người ta khinh thường nhất, người bình thường sẽ không làm thế, cũng không làm hiển nhiên như thế này, tiến hành giữa ban ngày ban mặt, bỏ qua người thôn Tướng Quân Lĩnh không nói, còn bỏ qua cả công an bọn họ, hành động này chẳng khác gì tát vào mặt cơ quan công quyền.

Hiện tại Liêu Vũ không có bao nhiêu ý phan kháng, bởi vì hắn biết rõ hắn đã gọi điện thoại ra ngoài, nhưng không thể sinh ra hiệu lực trong thời gian ngắn.

Cho nên hắn hiện tại phải thành thành thật thật, bằng không bị đám công an này nhìn chằm chằm vào sẽ thu thập hắn thật ác liệt. Điểm chết người nhất là, thu thập ngươi, bên ngoài còn không nhìn ra mánh khóe gì. Chờ xem, ta sẽ nhanh chóng thu hồi mặt mũi lại.

- Chủ nhiệm Mô, có thể lộ ra một chút hay không? Việc này xử lý như thế nào? Cấp trên có ý kiến hay ý định xử lý gì hay không?

Đợi đến lúc tất cả mọi người bị áp đi, Cao Phong đi đến trước mặt Mộ Bạch, thấp giọng hỏi thăm.

Cao Phong đã sớm đầu nhập vào Từ Viêm, Mộ Bạch biết rõ việc này. Bởi vì Cao Phong lúc trước bị xa lánh tới trấn Thủy Tưởng, không có ai nhớ tới kẻ đang công tác trong nơi hẻo lánh này, cũng không ai biết nơi này là vất vả nhất.

Cao Phong cũng rất thông minh, biết rõ Từ Viêm vừa tới là lúc cần người nhất, hắn quyết đoán đứng thành hàng ngay từ đầu. Mộ Bạch trong lúc dùng cơm đụng phải Cao Phong và Từ Viêm, cho nên biết rõ quan hệ của hai người, cho nên cũng không cần thần bí làm gì.

Lại nói chuyện này cũng không cần phải thần bí!

- Bí thư Tô bây giờ đang ở trong Tướng Quân Lĩnh, việc này là bí thư tự mình chỉ thị, cho nên phân lượng chuyện này anh cũng biết. Trước khi bí thư Tô có chỉ thị rõ ràng, bất kể là ai cũng không được bàn chủ đề này, anh biết chưa?

Mộ Bạch thấp giọng nói.

Đầu óc Cao Phong chấn động.

Khốn nạn, lần này là chuyện lớn rồi, thật không ngờ ah, dĩ nhiên là như vậy. Đám trộm mộ đáng chết này bị Tô Mộc nhìn chằm chằm vào, rơi vào trong tay bí thư Tô lại càng khó sống sót hơn, nếu hắn không nghĩ biện pháp thu thập đám người này, vậy thật sự xin lỗi cơ hội tốt hiện tại.

Phải thu thập bọn chúng!

- Chủ nhiệm Mộ, việc này đa tạ!

Cao Phong nhanh chóng nói ra.

- Đi thôi!

Mộ Bạch nói ra.

- Vâng!

Cao Phong quay người rời khỏi nơi đây, hắn dụng tâm ghi nhớ nơi này. Ngôi mộ có thể được Tô Mộc quan tâm chắc chắn không tầm thường, bất kể nơi đây mai táng ai, mình sau này phải chiếu cố trọng điểm. Xem ra phải gõ người Tướng Quân Lĩnh, bảo bọn họ trông coi nơi đây chu đáo hơn.

Đừng nói Cao Phong có suy nghĩ này, cũng chỉ suy nghĩ như thế đã là cơ hội tuyệt hảo giúp Cao Phong phát triển thuận lợi về sau.

Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ trong đời ngươi gặp được cơ hội không thể bỏ qua. Ngươi không có khả năng tùy thời tùy chỗ có được cơ hội như thế, nhưng đã gặp được thì phải cố mà bắt lấy.

Trong nhà Hoàng Lương Mộng.

Thủ tục xảy ra ở ngôi mộ được báo cáo cho Tô Mộc.

Nếu phần mộ được bảo đảm không xảy ra chuyện gì, Tô Mộc cũng thả lỏng tâm thần. Nếu dưới tình huống Long Chấn Thiên đang ở đây, phần mộ bị đào móc, Tô Mộc mới thật sự mất mặt tới nhà.

Cho dù có chuyện nhỏ xen vào, nhưng bữa cơm này vẫn ăn rất vui vẻ. Sau khi ăn xong, Long Chấn Thiên liền cáo từ rời khỏi. Về phần nói chuyện phần mộ, hắn ủy thác cho gia đình Hoàng Lương Mộng.

Đợi đến lúc đám người Long Chấn Thiên lên xe rời đi, Hoàng Lạc Thi đứng ở cửa nhà nhìn qua bóng chiếc xe rời đi, hỏi:

- Cha, chúng ta thật sự bảo vệ phần mộ kia sao? Con cảm thấy cha rất có cảm tình với phần mộ đó thì phải?

- Lạc Thi, con đã không còn nhỏ, có chút chuyện phải cho con biết, theo cha vào nhà đi.

Trên mặt Hoàng Lương Mộng mang theo thần sắc kiên định nói ra.

- Vâng, cha!

Bên này Hoàng gia nói cái gì thì Tô Mộc không biết. Hắn hiện tại đang hiếu kỳ với thân phận của Hoàng gia. Chỉ cái tên đã kinh người, mà thông qua nói chuyện trong bữa cơm, Tô Mộc càng khẳng định gia đình này không tầm thường.

Cho dù là ăn nói hay xử sự đều khó có khả năng là dã phu thôn dã! Nhưng mà lời này nên hỏi thế nào?

- Cha, rốt cuộc gia đình Hoàng thúc làm cái gì?

Tô Mộc không biết hỏi những hiếu kỳ thế nào. Long Loan không chờ được hỏi thăm ngay, đôi mắt đầy nghi hoặc.

Long Chấn Thiên thản nhiên nói:

- Chuyện này sau hãy nói, cha sẽ cho con biết. Con chỉ cần biết rằng, Hoàng thúc làm như vậy không có chỗ hỏng nào cả, tuyệt đối không nên nghĩ biện pháp đào móc bí mật của Hoàng thúc.

- Vâng!

Long Loan gật đầu nói.

Long Chấn Thiên nghiêm túc đã nói rõ vấn đề, đây tuyệt đối không phải chuyện bình thường. Long Loan cũng sẽ không hỏi, Tô Mộc cũng dẹp suy nghĩ lung tung trong lòng.

- Tô Mộc, sau này nếu có khả năng, nên chiếu cố phần mộ tổ tiên của tôi một chút.

Long Chấn Thiên nói.

- Tôi sẽ!

Tô Mộc nói.

- Về phần nói đám trộm mộ kia, nên xử lý thế nào thì xử lý thế nào, không nên do dự.

Long Chấn Thiên hung ác nói ra.

Nghĩ đến nếu không giết gà dọa khỉ, như vậy sẽ có thêm người đến nơi này, Long Chấn Thiên cũng có cảm giác phiền chán.

Đã nhiều năm như vậy, mình còn không nghe nói phần mộ có bảo tàng gì, bọn trộm mộ đáng chết này nghe được từ đâu.

- Tôi đã rõ!

Tô Mộc ứng tiếng.

Long Chấn Thiên suy nghĩ, Tô Mộc có thể đoán được. Việc này dù nói thế nào, dù Long Chấn Thiên không có quan chức, xảy ra chuyện như thế cũng không thể bỏ qua. Đào phần mộ tổ tiên người ta, ai có thể nhịn được cơ chứ?

- Bí thư Long, xem ra tối nay sẽ có sương mù lớn, tôi tin ngày mai mới tốt lên được. Nếu không đêm nay không nên quay về trong tỉnh, nếu đi đường vào ban đêm sẽ có nguy hiểm. Tôi biết trong thành phố Thương Thiện có quán ăn tốt, còn có hôn thê tôi ở đó, hai người chúng tôi muốn mời bí thư Long ăn bữa cơm.

Tô Mộc nói ra.

Vị hôn thê?

Long Chấn Thiên biết rõ Tô Mộc nói là ai, hắn không có khả năng cự tuyệt, cũng không nghĩ sẽ cự tuyệt. Dù sao thân phận Diệp Tích còn đó, cho dù không có tầng quan hệ với Diệp An Bang, cho dù là hôn thê củaTô Mộc cũng không thể bỏ qua.

- Tốt, tôi sẽ ở thành phố Thương Thiện một đêm. Vẫn câu nói kia, tôi ở nơi đây không muốn ai biết, vẫn ít xuất hiện thì tốt hơn.

Long Chấn Thiên nói ra.

- Bí thư Long, ngài cứ yên tâm đi, tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến thành phố Thương Thiện!

Tô Mộc cười nói.

- Ah, Tô ca, anh có hôn thê? Thiệt giả? Hôn thê của anh thế nào? Là ai vậy?

Long Loan kinh hô.

- Đến lúc đó em sẽ biết rõ!

Tô Mộc thần bí cười nói.

Long Loan và Diệp Tích quen biết nhau, nhưng Long Loan thật sự không rõ, Diệp Tích chính là hôn thê Tô Mộc, người khác cho rằng quan hệ hai người không tệ mà thôi, cho nên thời điểm này Long Loan mới cảm thấy hiếu kỳ.

Hai chiếc xe cứ thế tiến vào thành phố Thương Thiện!

Đồn công an trấn Thủy Tưởng.

Lúc Cao Phong mang đám người này trở về và nhốt lại, phân chúng ra tiến hành thẩm vấn. Hắn chủ động đi tìm Liêu Vũ, thằng này nhìn thế nào cũng là đầu lĩnh, khối xương cứng này mình phải gặm rồi.

- Tên?

Cao Phong lạnh nhạt nói.

- Liêu Vũ!

Liêu Vũ ngạo nghễ nói:

- Như thế nào? Chẳng lẽ anh chưa từng nghe qua tên của tôi sao? Tôi là người huyện Lâm Sơn, tôi...

- Hỏi mày cái gì phải trả lời cái gì, không có hỏi thì đừng có nói.

Cao Phong quát.

- Mày....

Thần sắc Liêu Vũ giận dữ, nói:

- Mày chỉ là đồn trưởng đồn công an nhỏ mà thôi, cũng dám nói với ta như vậy. Mày biết Liêu Vũ tao là ai không? Nếu như không biết thì nên đi nghe ngóng, chớ có sai lầm.

- Mày là ai tao không cần biết, tao chỉ biết mày là thằng trộm mộ, chỉ cần như vậy là đủ rồi.

Cao Phong hờ hững nói một câu.

- Tao không phải trộm mộ, mày nói trộm mộ là thế nào? Tao là chuyên gia khảo cổ, mày biết chưa? Tao là khảo cổ!

Liêu Vũ kêu to.

- Khảo cổ? Khảo cổ cần đào móc phần mộ nhà người ta sao? Người ta là ai cũng không biết, bọn mày dám động thủ đào móc, đây gọi là khảo cổ sao? Là mày ngu hay cho rằng bọn tao ngốc?

Cao Phong khinh thường nói một câu.

- Mày...

Liêu Vũ thật sự chưa từng bị người nào nhục nhã như thế, tại huyện Lâm Sơn hay tại thành phố Thương Thiện, hắn đi tới đâu mà không phải tiền hô hậu ủng, làm thế nào cũng không nghĩ tới, hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, bây giờ hắn rất tức giận.

Đinh linh linh!

Vào lúc này điện thoại của Cao Phong vang lên chói tai, hắn nhìn dãy số sau đó chạy ra ngoài nghe.

- Cục trưởng Thi, là tôi, tôi là Cao Phong...

- Nhìn thấy chưa, đây là người tôi tìm, là phó cục trưởng công an huyện Ân Huyền các người, Thi Liên. Tôi có quan hệ với Thi Liên, các ngươi dám có ý nghĩ bất kính với tôi, tôi sẽ bảo Thi Liên thu thập các người.

Liêu Vũ nghe được cái tên Thi Liên, thần sắc lại bắt đầu ngang ngược.

Thi Liên gọi điện thoại tới là vì hắn cũng nhận được điện thoại của Liêu Vũ, biết rõ Liêu Vũ phạm tội nên gọi tới hỏi thăm. Dù sao Liêu Vũ tại thành phố Thương Thiện vẫn có chút nhân mạch, chuyện của mình trước kia là thông qua Liêu Vũ hoàn thành.

Tuy nói hai người không quen thuộc cỡ nào, thực sự không thể nói là lạ lẫm. Hôm nay Liêu Vũ có việc cầu đến hắn, Thi Liên không có đạo lý không quan tâm.

Nhưng sắc mặt Thi Liên nhanh chóng biến hóa.

- Cục trưởng Thi, nếu như nói việc này không có bao nhiêu quan hệ tới ngài, tôi khuyên ngài không cần quản nó. Người nọ là đắc tội bí thư Tô, là một trộm mộ, là bí thư Tô tự mình bắt được...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.