Chương trước
Chương sau
Mẹ kiếp, lừa bố mày!

Suýt nữa bị tên vương bát đản này đào hố lừa bố mày nhảy vào!

Thi Liên lúc ban đầu không có bao nhiêu biến hóa, thời điểm này nghe được Cao Phong nói thế thì giật mình, sắc mặt chợt khẩn trương. Cái gì? Việc này là Tô Mộc tự mình bắt. Liêu Vũ lúc đó đang trộm mộ?

Đã xảy ra chuyện gì?

Cho dù Thi Liên không biết vì cái gì Liêu Vũ liên quan tới trộm mộ, nhưng nếu để cho Tô Mộc biết rõ hắn nói vài lời cho tên trộm mộ, hắn bắt đầu lo lắng cho tiền đồ của mình.

Thi Liên rất rõ ràng, hiện tại trong cục công an huyeneh hắn là thường vụ phó cục trưởng, nhưng vị trí này là Từ Viêm cho, là Tô Mộc cho. Mà chính mình dù sao cũng không phải dòng chính Tô Mộc giống Từ Viêm.

Nếu Thi Liên thật sự xuất hiện bất cứ sai lầm nào, Tô Mộc thu thập hắn trong nháy mắt. Người như Hầu Bách Lương bị Tô Mộc đá văng đi không chút do dự, chính mình tính là cái gì? Dám đấu với Tô Mộc sao?

- Cao Phong, anh nghe kỹ cho tôi, sở dĩ tôi gọi cho anh, cũng bởi vì tôi nghe nói trấn Thủy Tưởng có một đám trộm mộ hoạt động, tôi chỉ muốn hỏi thăm xem tình hình như thế nào, thật không ngờ Liêu Vũ dám làm chuyện như vậy.

- Liêu Vũ người này mặc dù có chút quan hệ với nhiều người, nhưng nếu rơi vào trong tay huyện Ân Huyền, dám nháo sự ở huyện chúng ta, cục công an huyện Ân Huyền chúng ta không bỏ qua. Đồn công an các anh phải nghiêm tra, bảo đảm không thể có hành vi che dấu nào.

Thi Liên làm bộ dáng xử lý việc chung.

- Vâng!

Cao Phong lớn tiếng nói.

Đợi đến lúc điện thoại xong, trên mặt Cao Phong tươi cười nghiền ngẫm. Thi Liên xảy ra chuyện gì thì hắn vô cùng rõ ràng. Sở dĩ nhắc nhở Thi Liên nhu vậy, không có đào hố cho Thi Liên nhảy vào, hoàn toàn là vì Cao Phong hiện tại cũng đang đi theo Từ Viêm, không cần phải đắc tội Thi Liên là thường vụ phó cục trưởng làm gì.

Cao Phong làm như vậy, Thi Liên sẽ cảm kích hắn. Đến lúc đó có tầng quan hệ này, không chuẩn có thể giúp hắn nói chuyện.

- Như thế nào? Là huyện cục Thi Liên cục trưởng gọi tới đúng không? Là bảo các người thả tôi ra! Tôi biết ngay nhất định sẽ như vậy, đã sớm nói qua với các người, tôi có quan hệ, các người dám bắt tôi thì chờ bị thu thập đi.

- Còn nữa, bây giờ anh nói cho tôi nghe một chút, người bắt tôi là ai? Đợi đến lúc tôi ra ngoài, anh xem tôi sẽ thu thập tên đó không biết trời đất hướng nào đâu.

Liêu Vũ vênh váo tự đắc hô to gọi nhỏ trong phòng thẩm vấn.

- Câm miệng!

Ai nghĩ tới trên mặt Cao Phong không sinh ra chút giận dữ nào, ngược lại hắn vô cùng nghiêm túc. Cao Phong trực tiếp quát lớn.

- Ít nói nhiều trong đây, thành thành thật thật trả lời vấn đề là được. Mày là người nơi nào? Đây là nơi mày giương oai hay sao? Tin hay không, tao có cả trăm biện pháp làm cho mày phải phun ra toàn bộ sự việc đấy.

Liêu Vũ phát mộng!

Xảy ra chuyện gì? Tại sao có như vậy? Chẳng lẽ nói Thi Liên vừa rồi không gọi tới cầu tình cho mình sao? Không có đạo lý kia! Nếu không cầu tình cho mình, vì cái gì hắn gọi tới chứ? Tuyệt đối là có cổ quái.

Nhưng Cao Phong lúc này chẳng muốn nghe Liêu Vũ hồ ngôn loạn ngữ, hắn nhíu mày gõ bàn.

- Trong một phút mà không nói ra, tao sẽ cho mày nhấm nháp vài món ăn đã chuẩn bị sẵn cho mày, tao nghĩ mày sẽ thích ăn đấy.

Sống lưng Liêu Vũ lạnh toát.

Thành phố Thương Thiện.

Đợi đến lúc đám người Tô Mộc vừa đến nơi thì trời đã tối. Bây giờ chỉ năm giờ rưỡi, nhưng bởi vì trời âm u, hơn nữa sương mù ảnh hưởng nghiêm trọng, cho nên thời điểm này đúng là tối đen. Thời tiết như vậy sẽ ảnh hưởng tới tâm tình, làm cho người ta cảm giác không thoải mái.

Cho nên sau khi về khách sạn, Long Loan không chần chờ, lập tức đi vào phòng tắm rửa.

Mặc dù nói hôm nay là tế tổ, nhưng cho dù là tế tổ cũng không có hạn chế người ta cái gì. Nếu thật sự là như thế thì mới có vấn đề.

Ngươi nói ai đi tế tổ mà tức giận như hôm nay không? Chớ nói chi cha và gia gia Long Chấn Thiên vẫn còn sống, tế bái chỉ là tưởng nhớ tổ tiên. Nếu thật sự có hạn chế thì mới có vấn đề.

Hiện tại dùng cơm thì vẫn còn sớm, cho nên Tô Mộc cũng làm việc của mình, hẹn Long Chấn Thiên bảy giờ rưỡi ăn cơm, hắn lại đi tìm Diệp Tích. Nhưng Diệp Tích vào lúc này không ở trong khách sạn, gọi điện thoại hỏi mới biết Diệp Tích có việc ra ngoài, phải một giờ nữa mới về.

Tô Mộc còn chưa tới mức mỗi việc Diệp Tích làm phải báo cáo với hắn, nếu thật sự là như vậy, chỉ cần biết thời gian Diệp Tích làm thì hắn cũng đủ điên mất rồi.

Hiện tại hắn thậ sự nhàm chán.

Đang ngồi trong đại sảnh khách sạn, nghĩ tới những chuyện mình có thể làm, thời điểm này ánh mắt hắn sáng ngời, ánh mắt hắn híp lại.

Là Bùi Phi xuất hiện trong đại sảnh.

Nhưng mà Bùi Phi hiện tại không đi một mình, bên người còn có nam nhân theo sau, đầu óc nam nhân này vuốt dầu bóng mượt, ăn mặc hợp thời, vừa nhìn đã biết đây là người giàu có.

Điều kỳ quái nhất là, Bùi Phi nhìn nam nhân này không có chút chán ghét nào, hai người cười nói không tính, bất kể nam nhân này chiếm tiện nghi vô tình hay cố ý, Bùi Phi cũng không có ý cự tuyệt rõ ràng.

Nhìn cảnh này, nội tâm Tô Mộc không thoải mái, nghe người ta nói qua, bất kể là Bùi Phi hay là Lạc Lâm các nàng, kể cả Tô Thấm, không quản là ai, chỉ cần bọn họ chính thức tìm được người mình yêu, muốn thành gia, hắn là tuyệt đối không ngăn cản.

Nhưng tất cả phải có điều kiện tiên quyết, ngươi phải nói rõ ràng với ta, ngươi không thể xem ta như không tồn tại, xem ta thành ngốc tử, nếu thật sự là như thế, ta sẽ không dẽ dàng tha thứ.

Hai người cười cười nói nói biến mất trong đại sảnh. Tô Mộc cuối cùng không có đi tới chất vấn, nếu thật làm như vậy, tương đương ném một chút mặt mũi cuối cùng bay đi.

Chẳng lẽ nói Bùi Phi không biết nơi này là thành phố Thương Thiện sao?

Chẳng lẽ nói Bùi Phi không biết đây là nơi mình công tác hay sao?

Chẳng lẽ nói Bùi Phi đã quên vài ngày trước hai người còn mây mưa với nhau sao?

Không đúng, trong đó có cổ quái!

Tô Mộc thở sâu, hắn tìm được cách giải thích cho Bùi Phi. Dù sao hắn không thể chỉ dựa vào tình cảnh trước mặt mà tùy tiện có kết luận. Nếu thật sự là như thế thì quá bất công với Bùi Phi. Tô Mộc là như vậy, cho dù tuyên án tử hình cũng sẽ cho đối phương cơ hội trình bày.

Nhưng mà Tô Mộc càng nghĩ như thế thì càng cảm thấy không đúng. Không có nghe nói Bùi Phi có anh em gì, cũng không có khả năng xuất hiện nam nhân thân cận với nàng. Nếu thật sự là anh em, cần gì phải nghĩ biện pháp chiếm tiện nghi của nàng chứ?

Rốt cuộc nam nhân kia là ai?

Tô Mộc trực tiếp đi tới quầy lễ tân.

- Xin hỏi, hai vị vừa đăng ký kia, tôi có thể xem tư liệu đăng ký của bọn họ hay không?

- Tiên sinh, chuyện này không được, chúng tôi có quy định nghiêm ngặt, tư liệu của khách nhân, chúng tôi không được phép tiết lộ ra ngoài!

Lễ tân mỉm cười trả lời.

- Như vậy à!

Tô Mộc cười nhạt một tiếng, nói:

- Tôi chỉ muốn biết bọn họ đăng ký một phòng hay hai phòng, chuyện này không có vấn đề gì chứ?

- Tôi...

Thời điểm lễ tân định không trả lời, Tô Mộc nhìn thấy nơi đây không có bao nhiêu người, lập tức thi triển uy năng thôi miên của quan bảng. Thôi miên không có tính nhắm vào, bất cứ ai cũng có thể.

- Là thế nào?

Tô Mộc nhanh chóng nhìn thấy tư liệu muốn xem, xem xong, thần sắc Tô Mộc chẳng những hông có cao hứng, ngược lại càng bình tĩnh và âm trầm tới đáng sợ.

Bởi vì Bùi Phi đăng ký tên giả không nói, làm Tô Mộc tức giận nhất chính là nàng đăng ký một gian phòng.

Hô!

Tô Mộc trực tiếp ngồi xuống vị trí cũ, hít sâu vài hơi, áp chế tức giận trong lòng, sau đó hắn cười trào phúng.

Hiện tại Diệp Tích ở lại đây, bản thân mình lại ghen với Bùi Phi. Vì cái gì sinh hoạt cá nhân của mình không tốt, lại tiến hành yêu cầu nghiêm khắc với Bùi Phi chứ?

Vấn đề này nhìn thế nào cũng không công bằng, nhưng sự thật là như vậy, dù là ai cũng không bỏ qua. Nếu nói Bùi Phi lựa chọn đi theo nam nhân nào đó, Tô Mộc còn có thể ngầm đồng ý, bởi vì hắn không thể cho nàng hạnh phúc.

Nam nhân và nữ nhân, nhìn vấn đề tuyệt đối tồn tại khác biệt. Khác biệt không cách nào bỏ qua được, nếu bỏ qua sẽ không có cái gọi là nam nữ khác nhau.

Bỏ đi, nếu đã ở cùng khách sạn, không chừng sẽ gặp được. Nhưng Tô Mộc không có ý đi gây chuyện với Bùi Phi, dựa vào khôn khéo của Bùi Phi, cho dù là gặp Diệp Tích cũng có đủ biện pháp lừa gạt qua.

Xem tình huống như thế, vừa nghe tới Bùi Phi và Diệp Tích đụng mặt nhau, người lo lắng vấn đề này chắc chắn chỉ có Tô Mộc mà thôi.

Tô Mộc bỏ qua suy nghĩ phức tạp trong lòng, đang suy nghĩ biện pháp ứng phó khi gặp tình huống như vậy, đột nhiên điện thoại vang lên chói tai.

Điện thoại là Từ Viêm gọi tới.

Mà Từ Viêm nói chuyện xảy ra, Tô Mộc đang tức giận đã tìm được nơi phát tiết.

- Anh tự mình đi qua, dẫn người trong huyện cục tới, tôi muốn xem là ai cầu tình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.