Chương trước
Chương sau
Khi Ô Mai đi tới Kim Sắc Huy Hoàng, Dương Tiểu Thúy cũng đã tắm rửa thay xong quần áo. Chẳng qua trực giác của phụ nữ vô cùng trí mạng, dù Dương Tiểu Thúy cho rằng mình không bại lộ chút dấu vết, nhưng khi Ô Mai nhìn thấy nàng vẫn cảm giác không đúng. Rốt cục là gì đây? Được rồi, chính là thần thái, một loại thần thái hoàn toàn khác hẳn lúc trước.

Loại thần thái này chỉ khi nào trải qua tình yêu nam nữ mới xuất hiện, chẳng lẽ…

Nhịp tim Ô Mai đột nhiên gia tốc, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh kia, thậm chí Dương Tiểu Thúy đi tới bên cạnh nàng vẫn còn thất thần, không kịp phản ứng.

Này, cô đang nghĩ gì đây, thất thần như thế? Tô Mộc đang chờ cô bên trong, nói có chuyện cần nói riêng với cô. Hắn còn không cho tôi ở lại nghe, cô vào đi thôi!

Dương Tiểu Thúy vỗ vai Ô Mai nói.

A!

Ô Mai giật mình, khuôn mặt đỏ ửng, cũng không dám chậm trễ vội vàng đẩy cửa đi vào.

Không biết vì sao khi Ô Mai nhìn thấy Tô Mộc, tâm tình đột nhiên khẩn trương. Nói thật ra, nếu Tô Mộc muốn nàng, nàng biết chắc mình sẽ không do dự. Có thể gần gũi với Tô Mộc, ý nghĩa con đường sau này của nàng sẽ được hắn chiếu cố. Nàng cũng không cần tiếp tục phập phồng lo lắng trong công tác của mình.

Nhưng Tô Mộc sẽ làm như vậy sao?

Tô chủ tịch!

Ô Mai vội chào hỏi.

Ô Mai, ngồi xuống nói chuyện đi!

Tô Mộc mỉm cười đi tới rót chén trà, ngồi xuống đối diện Ô Mai, ánh mắt biến thành nghiền ngẫm.

Ô Mai, cô trở thành chủ nhiệm hội quản ủy khu khai phát cũng đã một thời gian, tôi nghĩ muốn nghe ý tứ của cô, có hứng thú đổi lại cương vị hay không?

Tô Mộc thản nhiên hỏi.

Đổi lại cương vị công tác? Chẳng lẽ Tô Mộc bất mãn với nàng sao? Vừa nghe được lời này nàng lập tức tỉnh táo trở lại, ánh mắt nhìn Tô Mộc vô cùng nghi hoặc.

Chủ tịch, ngài nói vậy là sao?

Ô Mai, uống trà trước đã!

Tô Mộc nói xong đứng dậy, đẩy chén trà cho Ô Mai. Ô Mai cũng theo bản năng tiếp nhận, trong lơ đãng cánh tay hai người chạm nhẹ vào nhau.

Khi tin tức hiện lên trong đầu, Tô Mộc thở phào một hơi nhẹ nhõm. Trị số độ thân mật như trước, lên tới tám mươi. Điều này ý nghĩa có thể tin tưởng nàng tuyệt đối. Hơn nữa khuy tư lại nói, Tô Mộc rốt cục muốn nói gì? Chẳng lẽ muốn điều động nàng rời khỏi sao?

Ô Mai, tôi không gạt cô, tin tưởng cô cũng nghe nói, gần đây tình huống trong huyện có thể sẽ xuất hiện biến hóa.

Tô Mộc nói.

Ô Mai an tĩnh lắng nghe, không phát biểu lời nào.

Tình huống sẽ thay đổi thế nào, hiện tại tôi chưa thể nói cho cô biết, nhưng có chút chuyện cô cần chuẩn bị tâm lý, trách nhiệm của cô sẽ rất nhanh gia tăng.

Tô Mộc cười nói.

Oanh!

Ô Mai giống như sét đánh, không thể tin được lời của Tô Mộc vừa nói, cái gì là tăng thêm trách nhiệm, ý tứ là nàng sắp thăng quan. Nhưng với thân phận của nàng, có thể thăng tới đâu đây? Lúc này khu khai phát chính là khối bánh lớn trong huyện, nếu đổi lại vị trí khác cũng chưa chắc là thăng chức, mà là minh thăng ám hàng, nói vậy còn không bằng bây giờ đâu.

Tô chủ tịch, rốt cục là chuyện gì xảy ra?

Ô Mai vội vàng hỏi.

Cảm nhận được Ô Mai lo lắng, Tô Mộc cười nói:

Là chuyện tốt cho cô, tôi giúp cô hoạt động, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, cô sẽ đảm nhiệm chức phó chủ tịch thường vụ huyện, đồng thời kiêm nhiệm chủ nhiệm hội quản ủy khu khai phát.

Ông ông!

Thời gian giống như đông cứng lại, Ô Mai mờ mịt nhìn chằm chằm Tô Mộc. Nàng làm sao cũng không nghĩ tới, Tô Mộc lại nói chuyện này. Nàng có thể thăng chức phó chủ tịch thường vụ huyện, vị trí này vô cùng trọng yếu. Cơ hồ chính là vị trí chỉ thua kém chủ tịch huyện!

Dựa theo nhân mạch của Ô Mai hiện giờ, nếu nàng muốn làm chút văn vẻ, chủ tịch huyện còn không có uy tín bằng nàng. Nếu thật sự là vậy, tương đương nàng lấy thân phận đứng thứ hai nắm giữ ủy ban huyện. Nhưng điều này có thể sao?

Tô chủ tịch, tôi…việc này có thật không?

Ô Mai bối rối nói.

Đương nhiên là thật sự, nếu không có gì ngoài ý muốn sẽ định ra. Sau đó sẽ xảy ra thêm một sự kiện, có thể sẽ xuất hiện một lần biến cách nhân sự trong huyện, lần này tôi sẽ không tham dự, dù sao tôi không còn là cán bộ huyện Hạnh Đường. Nhưng vì ngày sau cô dễ dàng triển khai công tác, cô liệt ra một danh sách, tới lúc đó trực tiếp giao cho Niếp bí thư là được.

Tô Mộc mỉm cười nói.

Lúc này Ô Mai đã trấn định trở lại, nhưng dù là vậy tâm tình của nàng vẫn vô cùng kích động. Lời của Tô Mộc có ý tứ gì nàng hiểu thật rõ ràng. Tô Mộc hoàn toàn ủy quyền, để Ô Mai tự do hoạt động. Nếu vậy nàng có thể xếp vào thật nhiều người của mình bên trong huyện Hạnh Đường.

Đây là thời cơ thật tốt rất khó gặp được.

Tô chủ tịch, bây giờ đầu óc tôi thật sự choáng váng, không được, tôi phải tỉnh táo một chút đã!

Ô Mai bưng chén trà uống cạn một hơi, thở sâu, điều chỉnh lại trạng thái, khi nhìn qua Tô Mộc vẻ mặt đã khôi phục như lúc ban đầu.

Anh có thể nói thêm lần nữa không?

Kỳ thật việc này rất đơn giản, là như vậy…

Suốt nửa giờ trong phòng hoàn toàn tĩnh lặng, Dương Tiểu Thúy cũng không nghĩ nhiều, bởi vì nàng hiểu rõ Tô Mộc. Tô Mộc cũng không phải người tùy tiện, sở dĩ gần gũi với nàng là vì chính nàng chủ động với hắn mà thôi.

Nhưng nếu bảo Ô Mai sẽ chủ động, có thể sao?

Có lẽ Ô Mai đang bàn luận chuyện bên chính trị với Tô Mộc. Chẳng lẽ Tô Mộc hoạt động chuẩn bị thăng chức cho Ô Mai sao?

Khẳng định là như vậy!

Nghĩ tới Ô Mai rất có thể sẽ tiến thêm một bước, tâm tình Dương Tiểu Thúy càng lúc càng vui vẻ, nàng dựa vào lan can, thân hình uyển chuyển càng thêm gợi cảm vô cùng.

Cô đứng ở đây làm gì?

Đúng lúc này thanh âm Trần Kiều vang lên, Trần Kiều mặc quần áo công sở, hẳn vừa tan tầm, cũng không về nhà thay quần áo mà đi thẳng tới đây.

Cô đoán xem?

Dương Tiểu Thúy cười tủm tỉm nói.

Không thích hợp a, nhìn cô tràn ngập thanh xuân phấn hồng, có phải gặp được chuyện tốt gì không? Hay là cô đã nghĩ thông suốt, tìm kiếm một con vịt cường tráng đây!

Trần Kiều cười xấu xa nói.

Xuống địa ngục đi!

Dương Tiểu Thúy xoay chuyển ánh mắt:

Kỳ thật mạng của tôi thật khổ, biết tôi đang ở đây làm gì không? Tôi đang canh gác cho người ta đâu, tôi làm Vương bà nha!

Phốc!

Trần Kiều cười rộ lên:

Cô như vậy mà là Vương bà, nếu là vậy tôi tin tưởng Tây Môn Khánh cũng sẽ không cần đi câu dẫn Phan Kim Liên làm gì, hì hì…

Nhưng nàng còn chưa dứt lời, cửa phòng chợt mở ra, Trần Kiều theo bản năng nhìn tới, khi chứng kiến người vừa xuất hiện, nụ cười liền ngừng lại, giật mình sững sờ.

Ô Mai, sao cô lại ở đây? Chẳng lẽ nàng đang canh gác cho cô sao? Cô ước hẹn với ai đây?

Nhìn thấy vẻ mặt đỏ bừng của Ô Mai, Trần Kiều càng thêm táo bạo nói:

Chẳng lẽ cô cùng Dương Tiểu Thúy tìm vịt sao? Hèn chi mặt mày Dương Tiểu Thúy hồng hào như vậy đâu. Nhất định tìm được vịt rồi! Hiện tại cô cũng vậy, được nha, hai cô thật cởi mở. Hoặc là nói, hai người cũng không phải tìm hai người khác nhau, mà là dùng chung một người. Trời ạ, hai cô thật sự quá khai phóng, quá táo bạo!

Dương Tiểu Thúy không biết nói gì!

Mặt Ô Mai đỏ bừng lên!

Ngay lúc Trần Kiều cho rằng mình đã đoán đúng, nàng lại trực tiếp đi thẳng vào phòng, đẩy Ô Mai sang bên cạnh, miệng không ngừng lẩm bẩm:

- Tôi muốn nhìn xem thử rốt cục là con vịt nhà ai lại có thể chinh phục hai cô, nếu như có thể…

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.