Chương trước
Chương sau
Có biết xí nghiệp của chúng ta làm gì hay không? Chính là làm phục vụ, các anh chị cần phải làm chính là đem lý niệm phục vụ ghi nhớ vào trong đại não của mình, khách hàng là thượng đế, có hiểu hay không? Nhìn vẻ mặt uể oải hiện tại của các anh chị, nào có nửa điểm ý tứ muốn mỉm cười đãi khách đây? Có biết làm như vậy sẽ khiến chúng ta tổn thất bao nhiêu khách hay không?

Tôi đã nói qua, chỉ cần các anh chị làm việc cho tốt, làm tròn bổn phận công tác của mình, những chuyện khác không cần các vị đi quản. Không cần biết sẽ phát sinh chuyện gì, tôi sẽ gánh vác. Nhưng hiện tại thì sao? Các người hồi báo tôi như vậy? Nếu không muốn làm, còn có rất nhiều người muốn gia nhập vào đoàn thể này!

Hiện tại tôi cho các người thời gian suy nghĩ kỹ lại, nếu tới ngày mai mà còn không biết mình sai lầm ở chỗ nào, thì cuốn gói cho tôi!

Tô Mộc đi qua nhìn thấy người đang xoay lưng về phía mình, trên mặt lộ nụ cười. Xem ra suốt mấy năm hun đúc, đã làm Dương Tiểu Thúy thật sự biến hóa.

Phục vụ, tôi muốn đặt phòng!

Ánh mắt Tô Mộc xoay chuyển, đột nhiên hô.

Đặt phòng? Tới bộ phận đặt phòng, chỗ này của tôi không có quản lý việc đó! Không nhìn thấy tôi đang vội sao?

Dương Tiểu Thúy cũng không quay đầu lớn tiếng nói, đúng là một trái ớt cay, nhưng trái ớt này đã chín mọng.

Nhưng tôi không biết bộ phận đặt phòng ở nơi nào? Cô có thể dẫn đường cho tôi không?

Tô Mộc mỉm cười nói.

Dẫn đường? Cô đó, đi dẫn đường cho vị tiên sinh này, những người còn lại…A! Tại sao lại là anh? Anh trở về lúc nào? Sao lại xuất hiện ở chỗ của tôi?

Dương Tiểu Thúy vừa xoay người, chứng kiến Tô Mộc, vẻ mặt nhảy nhót vui mừng. Nàng làm sao cũng không nghĩ tới, Tô Mộc lại xuất hiện ở nơi này.

Sao tôi không thể xuất hiện ở đây chứ?

Tô Mộc cười hỏi.

Mọi người tan đi, nhớ kỹ lời tôi nói vừa rồi!

Dương Tiểu Thúy nói xong xoay người kéo Tô Mộc đi lên phòng tổng thống tầng cao nhất. Tuy nàng không biết Tô Mộc trở về lúc nào, nhưng nàng thật sự cao hứng. Sở dĩ Kim Sắc Huy Hoàng đạt được thành tựu hiện tại, toàn bộ đều nhờ có Tô Mộc giúp đỡ. Hơn nữa hai người là bạn học, thậm chí suýt chút nữa càng thêm gần gũi, điều này làm Dương Tiểu Thúy nhìn Tô Mộc với ánh mắt khác hơn.

Tiểu Thúy tỷ, một đoạn thời gian không gặp, lần này gặp lại nhìn cô thật có phong phạm của nữ cường nhân, đúng là làm cho tôi phải nhìn với ánh mắt khác a. Khí thế vừa rồi vô cùng lợi hại đâu!

Tô Mộc cười nói.

Làm gì có, tôi làm sao có thể so sánh với anh chứ?

Dương Tiểu Thúy đi tới tủ rượu lấy chai rượu mở ra, ánh mắt long lanh nhìn Tô Mộc tràn đầy tình yêu:

Tới đi, chúng ta cạn một ly!

Cạn ly!

Tô Mộc cười nói.

Tiểu Thúy tỷ, hiện tại Kim Sắc Huy Hoàng càng náo nhiệt hơn trước kia, thủ đoạn kinh doanh của cô thật sự không sai. Sau này nếu mở thêm chi nhánh, hình thành mắc xích, hiệu quả sẽ càng thêm kinh người…

Tô Mộc còn đang nói chuyện, Dương Tiểu Thúy đã ngồi xuống bên cạnh, rót thêm rượu cho hắn, đột nhiên quay sang hôn hắn, Tô Mộc bị tập kích bất ngờ, hoàn toàn ngây người.

Tiểu Thúy tỷ…

Tô Mộc, giữa chúng ta đã thân quen, lần đó thiếu chút nữa còn gần gũi với nhau. Anh biết không? Lần đó không thành công, mãi tới bây giờ tôi còn cảm thấy tiếc nuối. Anh biết tôi rồi, tôi sẽ không phá hỏng sinh hoạt của anh, tôi thích cuộc sống độc thân. Nhưng độc thân cũng không phải không cần, tôi cũng có ham muốn, anh cũng không muốn nhìn thấy tôi tìm người đàn ông khác đi?

Ánh mắt Dương Tiểu Thúy long lanh nhìn Tô Mộc, giống như gọi hồn đoạt phách.

Tính tình Tô Mộc vốn không có bao nhiêu sức chống cự với phụ nữ, hiện tại nghe lời tâm tình này ngọn lửa vô danh trong lòng lập tức dâng lên. Vì thế hắn không chút khách khí, ôm Dương Tiểu Thúy vào lòng, hung hăng hôn lên môi nàng.

Dám uy hiếp tôi, nếu cô đi tìm đàn ông khác, có tin tôi thu thập chết cô hay không!

Hì hì, thật không nghĩ tới bạn học của tôi còn có khí phách như vậy, hiện tại thu thập chết tôi đi. Anh bạn học, kỳ thật xưa nay tôi vẫn luôn thầm mến anh đâu!

Lời này càng làm tiếng lòng Tô Mộc thêm nóng nảy, trực tiếp vung thương ra trận.

Tới đi, anh bạn học, cho tôi kiến thức khí phách của anh!

Anh nói nếu gọi cả Lạc Lâm, ba chúng ta có tính là bạn học tụ họp hay không?

Tô Mộc phát hiện cách nói chuyện khêu gợi của Dương Tiểu Thúy thật sự làm cho hắn càng lúc càng thêm hưng phấn, một trận chiến kéo dài không ngừng, thật lâu sau mới chấm dứt.

Tiểu Thúy tỷ, tôi…

Không có gì, kỳ thật cũng không cần phải nói, vừa rồi tôi thật thoải mái, đã lâu không dễ chịu như vậy. Chỉ dựa vào dụng cụ thật sự không đủ thỏa mãn tôi. Tô Mộc, tôi biết chuyện của anh, cho nên xem như anh là pháo hữu của tôi đi. Hắc hắc, có đúng không, thích nghe xưng hô pháo hữu?

Dương Tiểu Thúy cười khúc khích nói.

Đúng là yêu tinh! Mấy cô gái bên cạnh Tô Mộc thật sự không có ai dám nói chuyện đanh đá giống Dương Tiểu Thúy, có lẽ quan hệ tới cuộc sống của chính nàng. Nhưng đó chỉ là quá khứ, mà chính Tô Mộc cũng thật hưởng thụ ngôn ngữ kích thích như thế.

Pháo hữu bạn học? Từ phát minh này thật có hương vị khác.

Tô Mộc cũng không nói thêm lời nào, hắn biết Dương Tiểu Thúy nói như vậy là vì muốn hắn không cần có gánh nặng tư tưởng, mà hắn đương nhiên sẽ không thật sự nghĩ như thế.

Tiểu Thúy tỷ, tôi mặc kệ cô nghĩ như thế nào, cô chỉ cần nhớ, cô là nữ nhân của tôi. Bất kỳ chuyện gì chỉ cần cô cần, nói với tôi, tôi đều sẽ đáp ứng. Nếu như có khó khăn, cũng đừng gượng chống một mình, biết không?

Đã biết, tôi không có việc gì. Nếu thật sự có chuyện, tôi cũng sẽ nói với Ô Mai hay Trần Kiều.

Dương Tiểu Thúy cười nói.

Ô Mai? Nhắc tới nàng, tôi thật sự có việc tìm nàng. Hiện tại cô gọi điện cho nàng, mời nàng tới một chuyến, nhớ kỹ đừng phao tin, một mình tới là được!

Tô Mộc nói.

Không phải đâu, chẳng lẽ anh muốn làm thịt cả Ô Mai sao? Nhưng chỉ cần anh muốn, Ô Mai nhất định sẽ không cự tuyệt. Nếu có thêm Trần Kiều, anh có muốn thử xem sẽ có cảm giác nào hay không?

Dương Tiểu Thúy cười hỏi.

Thật bất đắc dĩ!

Tô Mộc thật không nghĩ tới Dương Tiểu Thúy chuyện gì cũng dám nói, lời như vậy cũng nói ra. Sao vậy? Chẳng lẽ trong mắt nàng, hắn là đại sắc quỷ hay sao?

Ba!

Tô Mộc hung hăng vỗ lên mông nàng, nói:

Tôi thật sự có việc muốn tìm Ô Mai nói chuyện, quan hệ tới tiền đồ sau này của nàng.

Được, đã biết, tôi đi gọi người cho anh.

Dương Tiểu Thúy đứng dậy lấy di động gọi điện, nàng cũng lưu chút bí mật, cũng không nói Tô Mộc đang ở nơi này, mà Ô Mai cũng đã đáp ứng. Quan hệ giữa Ô Mai, Trần Kiều cùng Dương Tiểu Thúy khá thân thiết, ba người đã trở thành khuê mật, bình thường nhàn rỗi hay họp mặt cùng nhau, vì thế Ô Mai cũng không nghĩ nhiều.

Lão gia, thế nào, đã dựa theo ý của anh gọi điện thoại. Thừa dịp còn chút thời gian, chúng ta lại thêm một lần thi đấu hữu nghị đi?

Cô còn muốn?

- Vì sao không? Tôi thật vất vả mới ăn thịt một lần, như thế nào cũng phải ăn đủ mới được!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.