Nếu như nói ở trong huyện Hạnh Đường này, Trần Kiều sợ hãi ai nhất, như vậy người kia chính là Tô Mộc. Lúc trước là do Tô Mộc sửa đổi nhân sinh của nàng. Nếu không có hắn, Trần Kiều tuyệt đối không được như bây giờ.
Cho dù Tô Mộc đã điều động khỏi huyện Hạnh Đường, nhưng cảm giác sợ hãi vĩnh viễn sẽ không biến mất. Chẳng qua ở lúc bình thường Trần Kiều không dễ dàng biểu hiện ra ngoài mà thôi.
Nhưng hiện tại thì khác!
Ngay khi Trần Kiều hô hoán “con vịt” gì đó, ánh mắt lại nhìn thấy Tô Mộc đang ngồi trên sô pha, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn nàng. Ngay lập tức nàng sửng sốt tại chỗ, nàng làm sao cũng không nghĩ tới, Tô Mộc lại xuất hiện ở nơi này.
Bết bát nhất chính là nàng còn gọi hắn là “con vịt”?
Thật đáng chết, tại sao nàng mơ hồ như vậy, mở miệng nói linh tinh, hiện tại hay lắm, xông họa rồi đi?
Nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Tô Mộc, Trần Kiều hung hăng trừng mắt nhìn Ô Mai, sau đó lập tức đi tới.
Tô chủ tịch, là ngài ở trong này a!
Phải đó, nếu tôi không ở trong này, sao có thể nghe được lời nói đặc biệt của Trần tổng đây? Được lắm, khẩu vị hiện tại thật không sai, trực tiếp tìm vịt nữa. Sao vậy? Chẳng lẽ Trần tổng thật quen thuộc nghề nghiệp đó sao?
Tô Mộc thản nhiên hỏi.
Quen thuộc nghề nghiệp kia?
Mình làm sao quen thuộc chứ?
Nghe được câu hỏi của Tô Mộc, trong lòng Trần Kiều thật muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2702966/chuong-1456.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.