Có đôi khi có mấy lời ngươi không thể nói như thế nào thì nghe như thế ấy, nghe lời nghe âm, rất nhiều lời ngươi nghe là như vậy, nhưng ý nghĩa lại ngược lại. Tựa như lời nói lúc này của Lý Nhạc Thiên, vẻ mặt mặc dù nghiêm túc, nhưng ai cũng có thể cảm giác được không hề có bất kỳ địch ý. Ngược lại bởi vì Lý Nhạc Thiên kêu lên như vậy, khiến Tôn Nguyên Thắng và Đồng Phương từ trong lúc khiếp sợ tỉnh lại, vội vàng tìm y phục.
Mặc xong bộ quần áo, trên mặt Tôn Nguyên Thắng lộ ra vẻ tức giận thô bạo.
– Lý Nhạc Thiên, ngươi dám chơi ta?
– Chơi ngươi?
Lý Nhạc Thiên cau mày nói:
– Tôn Nguyên Thắng, ngươi mắc bệnh đồng tính sao! Ta làm sao hại ngươi, ta vừa mới đến đây, từ đó đến giờ đều đi theo những người này, thậm chí còn chưa rời khỏi phòng, ta hại ngươi? Ta lấy cái gì hại ngươi? Hơn nữa Tôn đại thiếu ngươi còn tới trước ta? Ngay cả ngươi ở đâu ta cũng không biết, ta làm sao hại ngươi?
Mọi người đều nhìn thấy, là ngươi làm ra loại chuyện hèn hạ còn không đóng cửa, đến cuối cùng ngươi lại cắn ngược lại ta, ngươi thật sự nghĩ rằng ta dễ khi dễ vậy sao? Tôn Nguyên Thắng, hôm nay ta tới đây là muốn giúp cho ngươi, nếu ngươi không lĩnh tình thì thôi, không cần thiết hất chậu nước bẩn như vậy lên người ta. Ngươi nghĩ rằng những người ở đây đều là người mù sao, ngươi không thấy hai người các ngươi vừa rồi ồn ào thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2702065/chuong-971.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.