Chương trước
Chương sau
Hiện giờ quyền mưu quan trường của Tô Mộc đã thông qua việc lĩnh ngộ quan bảng hình thành một hệ thống, hắn biết Trữ Thiên Á có thể tới nhưng Niếp Việt thì không thể qua đây. Nếu Niếp Việt cũng đi qua, chuyện kế tiếp không ai có thể chu toàn. Chỉ cần Niếp Việt không ra mặt, việc hôm nay Tô Mộc tuyệt đối nắm chắc gây ra càng lớn thì người thắng sau cùng sẽ là phái hệ của Niếp Việt.

Tô chủ nhiệm, khởi nguyên sự tình tôi đã biết, hiện tại tôi muốn mời hai bên quay về cục công an huyện ghi khẩu cung, phối hợp chúng tôi điều tra, anh thấy thế nào?

Trữ Thiên Á trầm giọng nói.

Đương nhiên!

Tô Mộc gật gật đầu:

Phối hợp công an điều tra vụ án là nghĩa vụ của mỗi công dân, tôi đồng ý.

Đa tạ Tô chủ nhiệm lý giải.

Trữ Thiên Á nói, xoay người nhìn qua Hứa Đa Đa:

Mang tất cả mọi người về trong cục cho tôi.

Dạ!

Nói xong nhóm công an đi theo Trữ Thiên Á định ra tay, người xui xẻo nhất chính là Lý Chấn Hà bọn họ, vì họ là người trực tiếp hành hung nên nhất định phải bị bắt về thẩm vấn.

Ngay lúc nhóm công an định bắt người, từ bên cạnh xuất hiện một thân ảnh, ánh mắt lướt qua toàn trường, sau đó dừng trên người Tô Mộc, mỉm cười nói:

Tô chủ tịch, việc này anh có thể cho tôi mặt mũi, chúng ta âm thầm giải quyết được chứ. Không cần trải qua việc công, nếu thật sự làm vậy truyền ra ngoài đối với ai cũng không tốt đi.

Là cô?

Tô Mộc có chút ngoài ý muốn nhìn người phụ nữ vừa xuất hiện, làm sao cũng không nghĩ tới vào lúc này người đứng ra nói chuyện lại là Hoàng Linh.

Lúc Tô Mộc còn đảm nhiệm chức phó chủ tịch huyện, Hoàng Linh cũng là phó chủ tịch, chẳng qua vị trí nằm bên dưới đáy mà thôi. Tô Mộc vốn cho rằng người như Hoàng Linh, cả đời đều như thế, không tranh sự đời, duy trì trung lập. Nhưng không nghĩ ra Hoàng Linh lại tới đây, còn trình diễn vai trò như thế.

Hoàng Linh thế nhưng đứng trong đội ngũ của Tôn Nguyên Bồi!

Trữ Thiên Á hiển nhiên cũng biết Hoàng Linh, vừa nghe Hoàng Linh nói xong liền phất tay cho người của mình dừng lại. Hiện tại việc hắn cần làm chính là đợi mệnh lệnh của Tô Mộc. Bởi vậy trước khi Tô Mộc bày tỏ thái độ, hắn sẽ không tùy tiện ra tay.

Hoàng chủ tịch, đã lâu không gặp.

Tô Mộc bình tĩnh nói. Sau thoáng giật mình, hắn vẫn thản nhiên, Hoàng Linh đứng thành hàng cũng không làm Tô Mộc cảm thấy có gì kỳ lạ.

Hoàng Linh thật sự không muốn xen vào trong việc này. Bởi vì nàng biết cho dù Tô Mộc đã rời khỏi huyện Hình Đường, nhưng lực ảnh hưởng vẫn thật mạnh mẽ. Trấn Hắc Sơn là do một tay Tô Mộc xây dựng thành, toàn bộ quan chức trong trấn Hắc Sơn đều nhờ vào chiến tích mà một bước lên mây. Đợi thêm một thời gian những người này đều trở thành người của Tô Mộc. Cho nên trừ phi bất đắc dĩ, Hoàng Linh cũng không muốn đối địch với Tô Mộc.

Nhưng hiện tại thật sự không còn biện pháp!

Đúng như suy đoán của Tô Mộc, Hoàng Linh đứng bên Tôn Nguyên Bồi, chẳng những là vậy còn đứng thật hoàn toàn. Không còn cách nào, lần này lựa chọn đứng thành hàng Hoàng Linh vẫn thật uất ức. Bởi vì nàng từng uống rượu cùng Tôn Nguyên Bồi, sau khi tỉnh lại nhận thấy hai người đang ngủ chung một giường. Sau chuyện này, Hoàng Linh cũng không phải cô gái trong trắng ngây thơ gì, đối với chuyện như vậy chỉ có thể chịu đựng mà thôi.

Bất quá từ khi Hoàng Linh đi theo Tôn Nguyên Bồi, địa vị trong ủy ban rõ ràng được tăng lên, hiện giờ đã có thể đối kháng cùng phó chủ tịch thường vụ Lương Xương Quý, trở thành đệ nhất phó chủ tịch ủy ban huyện.

Chuyện Hứa Đa Đa đi tới trấn Long Tỉnh đầu tư, Hoàng Linh cũng biết, chẳng những biết, việc này còn do nàng phụ trách. Tôn Nguyên Bồi nói đây là một phần chiến tích, đưa cho ai cũng là tặng người, chẳng thà trực tiếp đưa cho Hoàng Linh.

Cho nên khi biết Hứa Đa Đa xảy ra chuyện, Hoàng Linh liền nhanh chóng chạy tới. Nguyên bản nàng cũng không muốn ra mặt, nhưng nhìn thấy Trữ Thiên Á muốn bắt người, vì vậy đành bất đắc dĩ đi ra. Nếu thật sự để Trữ Thiên Á bắt người quay về, Hoàng Linh biết nhóm người kia sẽ không chịu nổi thẩm vấn, tới lúc đó nói ra một ít chuyện đen tối, tình huống càng không xong.

Tô chủ tịch, thế nào, cho tôi chút mặt mũi đi?

Hoàng Linh nói.

Cho cô mặt mũi? Hiện giờ cô đã đứng bên Tôn Nguyên Bồi, tôi cần cấp mặt mũi cho cô sao? Khóe môi Tô Mộc hiện tia cười lạnh:

Hoàng chủ tịch, lời này của cô làm tôi thật khó hiểu. Tôi đã từng nói giải quyết riêng, nhưng bên Hứa Đa Đa không đồng ý ah. Nếu không đồng ý, tôi chỉ có thể đưa ra giải quyết chung. Hoàng chủ tịch, tôi nghĩ nếu ánh mắt của cô không thành vấn đề, có thể nhìn thấy được đi? Nhà của dì cả tôi nửa đêm bị người đẩy ngã. Cô nói nếu có người ở bên trong, hiện tại chẳng phải đã chết, cứ như vậy bị chôn sống mà chết. Hoàng chủ tịch, cô nói nếu đổi lại là cô, cô sẽ làm sao?

Đúng là kẻ ngu xuẩn làm việc không mang theo đầu óc!

Trong lòng Hoàng Linh thầm mắng nhóm người Lý Chấn Hà, trên mặt vẫn duy trì tươi cười:

Chuyện này có lẽ có chỗ hiểu lầm, bởi vì chuyện này không quan hệ gì với Hứa tổng, Hứa tổng cũng không biết việc này. Tô chủ tịch, có lẽ anh còn không biết hiệp thương di dời Hứa tổng đã giao trong trấn tiến hành xử lý. Chuyện này hẳn do bên trấn Long Tỉnh điều giải mới phải.

Hoàng Linh vừa nói ra lời này, làm trên mặt Tô Mộc không khỏi hiện lên nụ cười thần bí, bởi vì hắn biết lời này của Hoàng Linh thật ngu ngốc. Không nhìn thấy sao? Sắc mặt của Lý Chấn Sơn đã biến thành thê thảm như tro tàn. Hoàng Linh làm vậy là sao? Vì bảo trụ Hứa Đa Đa, thế nhưng không tiếc hi sinh cả Lý Chấn Sơn?

Hành vi như vậy có lẽ bảo trụ được Hứa Đa Đa, nhưng mất nhiều hơn được, bởi vì những người đã dựa dẫm Tôn Nguyên Bồi đều sẽ cảm thấy trái tim băng giá. Đi theo một lãnh đạo không nghĩ tình cảm, rốt cục có đáng giá hay không?

Quan hệ tới tính cách của Hoàng Linh, Tô Mộc cũng có hiểu biết. Tính tình Hoàng Linh nhát gan sợ phiền phức, cái nhìn đại cục không đủ, không có quyết đoán tuyệt đối, đảm nhiệm phó chủ tịch huyện có lẽ không thành vấn đề, nhưng chân chính để nàng xử lý trường hợp lớn sẽ có nguy hiểm. Hiện tại xem ra đúng là như thế. Hoàng Linh chỉ muốn giải quyết nhiệm vụ mà Tôn Nguyên Bồi yêu cầu, nhưng không biết biện pháp giải quyết, nếu thật sự dựa theo cách làm của nàng, sẽ mang tới hậu quả nghiêm trọng.

Có phải do bên trấn Long Tỉnh tiến hành điều giải hay không, tôi nghĩ việc này phải giao cho Trữ cục bọn họ điều tra đi.

Tô Mộc thản nhiên nói.

Thái độ lãnh đạm như vậy làm nụ cười trên mặt Hoàng Linh biến mất, nàng đi tới vài bước, đứng trước mặt Tô Mộc, giọng nói có chút âm trầm:

Tô chủ tịch, trước khác nay khác. Hiện giờ anh không còn là phó chủ tịch huyện Hình Đường, việc này cho anh mặt mũi giải quyết xem như xong. Phải biết rằng hiện giờ trong huyện, lời nói của Niếp bí thư cũng không phải nhất ngôn cửu đỉnh. Hơn nữa anh còn không biết bối cảnh của Hứa tổng đi?

Hứa tổng là con trai của Hứa Vũ Tích Hứa chủ tịch thành phố, anh cho rằng chỉ dựa vào Niếp bí thư là có thể áp đảo Hứa tổng sao? Thu hồi ý tưởng buồn cười của anh đi. Thừa dịp bây giờ còn chưa làm cương, cứ như vậy giải quyết. Để Hứa tổng bồi thường một khoản tiền cho dì cả của anh, có thể mua được hai ngôi nhà trong trấn Long Tỉnh là được, thế nào?

Nói người đàn bà này vô tri, thật sự không biết nên dùng từ ngữ gì hình dung nàng.

Hiện tại Tô Mộc lười nói thêm câu nào với Hoàng Linh, người đàn bà này đã hoàn toàn đứng bên Tôn Nguyên Bồi, hoàn toàn không nể tình từng là đồng liêu ngày trước, đều nói lòng người sẽ thay đổi, những lời này không hề sai lầm chút nào.

Hoàng phó chủ tịch, nếu cô nói như vậy, bỏ đi, thứ cho tôi không rảnh tiếp tục nói chuyện với cô, mời tự tiện.

Tô Mộc lãnh đạm nói.

Những lời này lập tức làm Hoàng Linh tứ giận:

Tô Mộc, anh có biết anh làm như vậy sẽ gặp hậu quả gì không?

Hậu quả? Có hậu quả gì, hôm nay đừng nói cha của Hứa Đa Đa là phó chủ tịch thành phố, cho dù là bí thư thành ủy, tôi cũng phải sờ mông của hắn. Như thế nào? Hắn thật sự cho rằng có một người cha làm quan là có thể muốn làm gì thì làm sao? Chuyện này nếu nói không phải nhóm người Hứa Đa Đa làm ra, Hoàng phó chủ tịch, cô nên nghĩ kỹ rồi hãy nói. Tôi tin tưởng ủy ban trấn sẽ vì dân làm chủ, bọn họ tuyệt đối không cho phép sự kiện cưỡng chế nhà dân di dời phát sinh, anh nói có phải không, Lý trưởng trấn?

Tô Mộc đột nhiên chuyển giọng nói.

Lý Chấn Sơn đứng bên cạnh luôn kinh hồn táng đảm, nghe được lời nói của Tô Mộc, không biết vì sao có cảm giác muốn khóc. Hắn biết đây là hai tôn đại phật giao thủ, hắn chỉ là bị liên lụy tới, vốn cho rằng rơi vào trong tay Tô Mộc, lại bị Tôn Nguyên Bồi vứt bỏ, tiền đồ của hắn sẽ dừng bước ở đây. Nhưng ai ngờ vào lúc này Tô Mộc lại nói ra lời như thế, chẳng khác gì tìm đường sống trong chỗ chết.

Điều này làm sao không để Lý Chấn Sơn vui mừng?

Hiện tại Lý Chấn Sơn như người bị chết đuối, cho dù cho hắn một cọng rơm rạ hắn cũng không chút do dự bắt lấy.

Tôn Nguyên Bồi, Hoàng Linh, đây là do các người vứt bỏ tôi trước. Người luôn ích kỷ, các người đã muốn đẩy tôi ra làm sơn dương thế tội, nói không chừng tôi chỉ có thể kéo luôn các người xuống nước. Sau chuyện này Niếp Việt có tiếp nhận hắn hay không, lúc này hắn cũng không còn tâm tư lo nghĩ, theo kế sách hiện tại, chỉ có thể tỏ thái độ trước rồi nói sau.

Đúng vậy, Tô chủ nhiệm, ngài nói rất đúng, chuyện này không có bất cứ quan hệ nào với ủy ban trấn, chúng tôi luôn chủ trương hòa bình đàm phán. Việc này là do Lý Chấn Hà làm, tôi tỏ thái độ ở đây, tuyệt đối không làm việc riêng tư bao che, nên xử lý thế nào thì cứ xử lý. Nhưng nếu ai muốn bát nước bẩn lên người ủy ban trấn Long Tỉnh, tuyệt đối không được.

Lý Chấn Sơn lớn tiếng nói.

Anh?

Hoàng Linh nghẹn lời, ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Chấn Sơn như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

Thật sự thú vị!

Đấu tranh nội bộ là vở kịch hay nhất!

Tô Mộc hờ hững đảo qua Hoàng Linh, người đàn bà này muốn tiếp tục đi lên ngõ cụt, vậy cứ hướng ngõ cụt mà đi đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.