Chương trước
Chương sau
Tòa lầu ủy ban thành phố Thanh Lâm.

Khi bên trấn Long Tỉnh đang làm ầm ĩ, bên trong tòa lầu đang có một người thấp thỏm bất an. Nếu như nói ban đầu khi hắn nghe được tin tức cảm thấy phẫn nộ, như vậy bây giờ hắn lại đứng ngồi không yên, bởi vì hắn không biết mình nên làm thế nào.

Hắn chính là cha của Hứa Đa Đa, phó chủ tịch Thanh Lâm Hứa Vũ Tích.

Nếu đổi lại là bình thường, Hứa Vũ Tích tuyệt đối sẽ không do dự, dựa theo tính cách của hắn, hắn không muốn đắc tội Tô Mộc, nói thế nào cũng gọi Hứa Đa Đa trở về. Nhưng hiện giờ lại không được, bởi vì Hứa Vũ Tích đã chân chính đi nhờ vả Tôn Nguyên Bồi, chính xác mà nói đã trở thành người của Tôn Văn Nhạc. Thật vất vả mới đặt lên cây to này, nếu buông tha hắn biết tiền đồ của mình sẽ hoàn toàn ảm đạm không ánh sáng.

Vì ý nghĩ này nên Hứa Vũ Tích không nghe điện thoại của Hứa Huyên.

Đinh linh linh!

Đúng lúc này, di động của Hứa Vũ Tích lại vang lên, vừa chuyển máy liền nghe bên kia truyền ra thanh âm lo lắng của Hứa Huyên:

Chú, rốt cục chú có gọi Đa Đa trở về không? Đa Đa có đắc tội Tô Mộc không?

Không có, tiểu Huyên, chuyện này cháu đừng quản, không đơn giản như cháu nghĩ đâu.

Hứa Vũ Tích trầm giọng nói, lúc này trong lòng hắn đã làm ra quyết định, đứng về phía Tôn Nguyên Bồi.

Chú, chú có biết mình làm như vậy có ý vị thế nào sao? Chú có biết mình đang làm gì không? Chú…

Đủ rồi, chú làm thế nào còn chưa tới lượt cháu đi quản.

Hứa Vũ Tích không cho Hứa Huyên cơ hội nói chuyện, trực tiếp cúp điện thoại. Bên tai Hứa Huyên truyền ra thanh âm đô đô, nàng ném mạnh di động lên ghế, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.

Hứa Vũ Tích, chú biết cái gì, chú không biết gì cả, chú còn không cho cháu nói, còn nói tự mình xử lý việc này, chú nghĩ chú có thể xử lý được sao? Chú cho rằng dựa vào Tôn Nguyên Bồi là không còn nỗi lo về sau sao? Chú hoàn toàn không biết Tô Mộc khủng bố tới bao nhiêu.

Hứa Huyên tức giận hô to.

Tiểu Huyên, tôi khuyên cô tốt nhất nhanh chóng nghĩ biện pháp giải quyết việc này. Nếu Tô Mộc đã gọi điện thoại cho cô, cũng không muốn làm lớn. Nhưng tới bây giờ Hứa Đa Đa vẫn còn gây chuyện bên đó, tôi nghĩ Tô Mộc sẽ không tiếp tục cho cô thêm cơ hội.

Cố Tiểu Mỹ nói.

Không còn cơ hội sao?

Hứa Huyên biến sắc, cầm di động gọi cho Tô Mộc, nhưng bên kia không có ý tứ nghe máy. Chẳng những không nghe máy, ngay nháy mắt điện thoại vừa vang lên, liền bị Tô Mộc trực tiếp cắt đứt.

Ngay lập tức sắc mặt Hứa Huyên trở nên âm trầm.

Làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?

Hứa Huyên sốt ruột nói.

Tiểu Huyên, chúng ta là khuê mật, tôi có gì thì nói đó, dù tôi không biết người sau lưng Tô Mộc là ai, nhưng lần đó khi Tô Mộc vào bệnh viện của chúng ta, những người tới thăm đều là tướng quân, cả bệnh viện đề phòng như lâm đại địch, chúng tôi được mệnh lệnh phải chiếu cố Tô Mộc thật tốt. Cô nói đi, như vậy Tô Mộc là người đơn giản sao?

Cố Tiểu Mỹ nói.

Đương nhiên không đơn giản, làm sao có thể đơn giản? Hứa Huyên còn biết nhiều hơn cả Cố Tiểu Mỹ. Nàng biết Tô Mộc là bạn thân của Trịnh Mục, còn biết Tô Mộc có quan hệ thông thiên trong thủ đô. Chính bởi vì biết điều này, cho nên nàng mới phẫn nộ vì sự ngu xuẩn của Hứa Vũ Tích. Thật sự không biết Hứa Vũ Tích nghĩ như thế nào, chẳng lẽ nói với hắn đừng nên đắc tội Tô Mộc, phải nghĩ biện pháp làm tốt quan hệ, hắn đều quên sao?

Hứa Vũ Tích, chú đang muốn đem Hứa gia kéo vào trong vũng bùn ah!

Cha, con là tiểu Huyên, có việc con muốn nói với cha…

Hứa Huyên không còn do dự, trực tiếp gọi điện cho cha mình, chính là phó sở trưởng thường vụ sở giao thông tỉnh Hứa Bắc Sơn.

Hiện giờ Hứa Huyên chỉ có thể tận hết khả năng mà thôi. Hi vọng Tô Mộc đừng thật sự gây chiến. Không biết là vì sao, trong đầu Hứa Huyên lại hiện lên một câu nói, cũng chỉ có lúc này Hứa Huyên mới biết những lời này thật chính xác.

Nằm cũng trúng đạn!

Thật sự là nằm cũng trúng đạn!

Mấu chốt chính là bị trúng đạn thật uất ức!

Hiện tại con lập tức đi trấn Long Tỉnh, bên chỗ chú của con cha sẽ đích thân nói chuyện.

Hứa Bắc Sơn gọn gàng nói.

Dạ!

Hứa Huyên cúp điện thoại, nhìn Cố Tiểu Mỹ nói:

Lái nhanh lên!

Đã nhanh lắm rồi, đúng là bà cô điên!

Trong tiếng than thở của Cố Tiểu Mỹ, xe thể thao màu đỏ lao nhanh như chớp.

Hiện tại Hứa Đa Đa cảm thấy thật uất ức, tính cách của hắn vốn có vẻ ẻo lả, hắn quan tâm nhất chính là làn da của mình. Mà bây giờ để cho hắn phơi nắng dưới ánh mặt trời ngày càng nóng cháy, thật sự là sự tàn phá trí mạng. Nhưng Hứa Đa Đa lại không thể ngồi vào trong xe, nếu hắn thật sự dám làm như vậy, tuyệt đối sẽ bị bắt tại chỗ.

Rốt cục được chưa ah? Một phó chủ tịch huyện ra mặt đều làm không được việc này sao? Người nọ là sao bây giờ? Bỏ đi, để tôi tự mình ra mặt trực tiếp gọi điện cho Tôn Nguyên Bồi.

Nói xong Hứa Đa Đa định gọi điện thoại, trước mắt đột nhiên sáng ngời, một chiếc xe từ xa chạy tới, sau khi xe dừng lại, thân ảnh Tôn Nguyên Bồi xuất hiện trước mặt mọi người. Nếu có thể, Tôn Nguyên Bồi thật sự không muốn qua đây, nhưng sự tình làm thành như vậy, nếu hắn còn không ra mặt, việc này sẽ càng làm càng lớn.

Nếu sự việc làm lớn tới không thể kết thúc, còn không bằng để cho hắn đi qua xử lý. Tôn Nguyên Bồi tin tưởng, dựa vào mặt mũi của mình Tô Mộc sẽ không khăng khăng gây nháo tới cùng. Dù sao Tô Mộc cũng chỉ muốn giải quyết vấn đề, cũng không phải muốn hành động theo cảm tính, làm tay súng cho người khác.

Là Tôn chủ tịch huyện Hình Đường chúng ta.

Vị này chính là Tôn chủ tịch sao? Thật trẻ tuổi!

Hư, nói nhỏ chút, bị Tôn chủ tịch nghe được, anh sẽ bị người chú ý.

Sau khi xuống xe, Tôn Nguyên Bồi nghe được chung quanh truyền tới tiếng nghị luận xôn xao, không khỏi nhíu mày:

Trữ Thiên Á, ông đang làm gì vậy, còn không nhanh chóng sơ tán quần chúng. Nhìn cái gì thế, có gì mà nhìn!

Dạ, Tôn chủ tịch!

Trữ Thiên Á gật đầu với nhóm công an bên cạnh, hai viên công an đi ra sơ tán mọi người, những người vây xem náo nhiệt đều rút lui ra sau.

Tôn chủ tịch!

Hoàng Linh đi lên vài bước, thấp giọng nói:

Tôn chủ tịch, Tô Mộc chẳng khác gì khối đá nằm trong hầm cầu, vừa thối lại vừa cứng, cứng mềm đều không vào, làm sao bây giờ?

Không ngại, giao cho tôi đi!

Tôn Nguyên Bồi bình tĩnh nói.

Tôn chủ tịch, hoàn cảnh đầu tư huyện Hình Đường các vị thật sự là có vấn đề đi? Anh hãy nhìn xem, anh nhìn xem đi, những người kia đều bị hắn đánh. Hoàn cảnh trị an như vậy, chúng tôi làm sao có thể yên tâm đầu tư đây?

Hứa Đa Đa nhìn thấy Tôn Nguyên Bồi đã tới, liền khởi lên dũng khí.

Nhìn dáng vẻ của Hứa Đa Đa, Tôn Nguyên Bồi đột nhiên buồn nôn. Đúng là nhân yêu, mẹ nó, tiểu tử này đúng là ghê tởm người không đền mạng.

Tôn Nguyên Bồi không hề có chút hảo cảm đối với Hứa Đa Đa, lần này sở dĩ đáp ứng cho hắn tới trấn Long Tỉnh đầu tư là vì nể tình Hứa Vũ Tích nhờ vả. Hứa Vũ Tích đứng vào đội ngũ của Tôn gia, mà sau lưng Hứa Vũ Tích còn có Hứa gia. Mặc dù Hứa gia không thể so sánh với Tôn gia, nhưng ở Giang Nam cũng là một tiểu gia tộc. Nếu có thể kéo về phe phái của mình, đây là nỗi vui mừng ngoài dự liệu của Tôn Nguyên Bồi.

Nếu không phải vì nguyên nhân này, Tôn Nguyên Bồi thậm chí không muốn nhìn thẳng vào Hứa Đa Đa.

Hứa tổng, việc này anh yên tâm, tôi sẽ có câu trả lời cho anh.

Tôn Nguyên Bồi lạnh nhạt nói.

Vậy thì tốt rồi!

Hứa Đa Đa vênh váo đáp.

Tôn Nguyên Bồi đột nhiên xuất hiện thật sự làm gia đình Diệp Thúy Anh sợ hãi. Vừa rồi nghe trò chuyện họ đã biết Tôn Nguyên Bồi là chủ tịch huyện Hình Đường. Mà chủ tịch huyện xuất hiện ở nơi này, bảo họ làm sao có thể an tâm? Hiện tại Diệp Thúy Anh có chút hối hận, lẽ ra không nên để Tô Mộc làm lớn chuyện.

Chỉ sợ tới cuối cùng còn phải liên lụy Tô Mộc mất chức quan, nếu thật là vậy Diệp Thúy Anh thật sự cảm thấy có lỗi với em gái mình.

Hắc hắc, lần này có náo nhiệt, tôi cũng không tin Tô Mộc dám nói lời hăm dọa gì với chủ tịch huyện. Quan Lâm, ông là lão thất phu, còn dám bảo tôi cút đi, dám buộc tôi chia tay với Quan Thục Ny, chỉ vì chuyện này các người không muốn chia tay cũng không được. Nếu không chia tay tôi còn không đồng ý đâu.

Lâm Cương âm lãnh nói.

Tôn Nguyên Bồi thật bình tĩnh đi về hướng Tô Mộc, mà Ôn Ly cùng Ngụy Mạn cũng ngừng nói chuyện, muốn nhìn xem tiếp theo sẽ diễn ra tiết mục gì. Khi Tôn Nguyên Bồi nhìn thấy hai nàng, trong lòng không khỏi hung hăng mắng to, Tô Mộc chết tiệt, lần nào bên người cũng có mỹ nữ làm bạn, thật sự làm người vô cùng đố kỵ.

Chỉ còn một thước.

Tôn Nguyên Bồi đứng lại, nhìn lướt qua Trữ Thiên Á đứng cạnh Tô Mộc, lại nhìn Tô Mộc, ngoài cười nhưng trong không cười nói:

Tô Mộc, động tác của anh thật lưu loát, có thể ở trong thời gian ngắn như vậy gọi qua cục trưởng cục công an huyện, được ah. Tôi thấy mặc dù anh rời khỏi huyện Hình Đường, nhưng nói chuyện vẫn còn hữu hiệu hơn cả vị chủ tịch huyện như tôi đâu.

Đây tuyệt đối là lời nói giết người!

Nhưng Trữ Thiên Á đã sớm thói quen lời nói trào phúng của Tôn Nguyên Bồi, vẻ mặt không hề có chút biến hóa, ngay lúc hắn vừa định lên tiếng, Tô Mộc đã mở miệng trước.

Trữ cục nhanh chóng xuất cảnh lực, đây là vì suy nghĩ cho an toàn sinh mạng cùng tài sản của dân chúng, Tôn chủ tịch, nếu anh nói như vậy thật sự là oan uổng Trữ cục bọn họ. Chẳng lẽ anh không sợ nói chuyện như vậy sẽ làm rét lòng thật nhiều đồng chí công an sao?

Đối chọi gay gắt, từng bước ép sát.

Mới tới liền chơi bộ này với tôi, tôi không quản. Anh muốn chơi phải không? Vậy cùng anh từ từ chơi đùa, anh chụp mũ cho Trữ Thiên Á, tôi chụp mũ cho anh, nhìn xem ai chụp mũ lợi hại, nhìn xem ai không còn lời gì để nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.