Chương trước
Chương sau
Hiện tại Niếp Việt vẫn là bí thư huyện ủy Hình Đường, dựa vào Tần Mông, xem như khá an ổn. Ở trong huyện lời nói của Niếp Việt vẫn có trọng lượng nặng nhất. Nhưng so sánh với trước kia, ngày tháng của Niếp Việt cũng không quá thoải mái, bởi vì sau khi Tôn Nguyên Bồi tới đây, hữu ý vô ý tiết lộ thân phận của mình ra ngoài, người trong huyện liền dựa dẫm vào hắn. Điều này giúp Tôn Nguyên Bồi chỉ trong thời gian ngắn đã tụ tập được một nhóm người vây quanh.

Bất kỳ thời điểm nào có được hậu trường đều là nhân tố trọng yếu không thể bỏ qua, nếu Tôn Nguyên Bồi không có hậu trường, muốn mở cục diện trong huyện Hình Đường vô cùng khó khăn.

Ngày này Niếp Việt cũng như thường lệ xuất hiện trong đại viện huyện ủy, vừa vào văn phòng chưa bao lâu, di động chợt vang lên, khi hắn nhìn thấy dãy số trong mắt chợt bắn ra ánh sáng.

Không ngờ là Tô Mộc!

Phải biết rằng Niếp Việt hiểu rõ nguyên nhân Tô Mộc điều động, hơn nữa cũng biết rõ địa vị bây giờ của hắn. Tô Mộc đã trở thành cán bộ thực quyền cấp chính xứ, từ bề ngoài mà nói đã ngang hàng với hắn. Mà trọng yếu hơn chính là, hậu trường của Tô Mộc hùng hậu bao nhiêu Niếp Việt cũng đã biết. Quan hệ với Tô Mộc tuyệt đối không thể định nghĩa là thượng hạ cấp, trước kia không được, hiện tại càng không thể.

Tô Mộc, nghĩ thế nào lại gọi điện cho tôi đây?

Niếp Việt cười lớn hỏi.

Niếp bí thư, tôi không có cách nào, nghĩ muốn cầu viện ngài, nghĩ muốn phản ánh tình huống với ngài.

Tô Mộc tùy ý nói.

Phản ánh tình huống? Sao lại thế này?

Niếp Việt theo bản năng cảm thấy sự tình không đúng:

Hiện tại cậu đang ở nơi nào? Hay là…?

Niếp bí thư, tôi đang ở huyện Hình Đường, trong trấn Long Tỉnh, sự tình là như vậy…

Tô Mộc đứng nguyên tại chỗ thật bình tĩnh thuật lại câu chuyện, mà nghe Tô Mộc nói ra, những người có mặt tuôn mồ hôi lạnh đầm đìa.

Lúc này Lý Chấn Sơn thật muốn mắng người, Lý Chấn Hà đi khi dễ ai không đi, lại đi khi dễ gia đình Diệp Thúy Anh. Mẹ nó, ai biết Diệp Thúy Anh lại là dì cả của Tô Mộc đây? Phải biết rằng bên kia điện thoại chính là Niếp Việt. Ở trong huyện Hình Đường, cho dù Tôn Nguyên Bồi có người của mình, nhưng quyền nói chuyện trong thường ủy vẫn là Niếp Việt, đối lập với Niếp Việt, đây không phải là muốn chết sao?

Lý Chấn Sơn rùng mình, mà Trịnh Hãn Minh vô cùng sợ hãi.

Hắn là đồn trưởng đồn công an trấn Long Tỉnh, dựa theo trình tự hắn trực thuộc cục công an huyện. Nhưng cục trưởng cục công an là ai? Đó là người mà Niếp Việt đề bạt, là dòng chính của Niếp Việt. Người ta muốn thu thập mình chẳng khác gì chơi đùa mà thôi. Hơn nữa dù không có cục trưởng Trữ Thiên Á, chỉ nói lực ảnh hưởng của Tô Mộc trong cục công an cũng không phải hắn có thể lay động. Phải biết rằng tiền nhiệm cục trưởng Từ Tranh Thành là thăng chức mà không phải bị giáng chức.

Sau khi Từ Tranh Thành thăng chức, vị trí bỏ trống nên Từ Tranh Thành tiến cử Trữ Thiên Á, có thể nói không khách khí, thu thập Trịnh Hãn Minh cũng không cần Trữ Thiên Á ra mặt, tùy tiện phái tới một phó cục trưởng đã đủ rồi.

Người duy nhất không có phản ứng chính là Hứa Đa Đa.

Cho dù hắn cũng rất kỳ quái Tô Mộc vì sao dám gọi điện cho Niếp Việt, nhưng gọi thì gọi, chẳng lẽ Niếp Việt còn dám đối phó hắn hay sao? Cha của hắn là Hứa Vũ Tích, Niếp Việt chỉ là bí thư huyện ủy, tuyệt đối không dám động tới hắn. Hơn nữa hắn còn rất nhiều lá bài tẩy chưa dùng, đó chính là Tôn Nguyên Bồi. Chọc giận hắn, hắn gọi cho Tôn Nguyên Bồi, hắn không tin không thu thập được Tô Mộc.

Niếp Việt không biết tình hình cụ thể nơi này, nhưng nghe Tô Mộc thuật lại, trong đầu lập tức suy nghĩ thật nhanh. Trực giác nói với hắn, đây là một cơ hội, một cơ hội chèn ép Tôn Nguyên Bồi. Có Tô Mộc ra mặt, Niếp Việt biết cho dù làm lớn chuyện bao nhiêu cũng không thành vấn đề. Người khác sợ Tôn Nguyên Bồi, nhưng bối cảnh của Tô Mộc đủ nuốt chửng Tôn Nguyên Bồi.

Cho nên khi Tô Mộc vừa nói xong, Niếp Việt liền quả quyết nói:

Tô Mộc, cậu chờ một chút, tôi lập tức cho người đi qua.

Dạ, Niếp bí thư.

Tô Mộc nói xong liền cúp điện thoại, nhìn Trịnh Hãn Minh, vẻ mặt lãnh đạm nói:

Thế nào? Chẳng lẽ anh còn muốn tiếp tục bắt tôi hay sao?

Tôi…?

Trịnh Hãn Minh nhất thời khó khăn.

Lý Chấn Sơn đứng yên tại chỗ, cũng không biết phải làm gì.

Ngay lúc Lý Chấn Sơn vừa nhìn qua Hứa Đa Đa, di động của Trịnh Hãn Minh đột nhiên vang lên, khi hắn thấy rõ là ai gọi tới lập tức nghe máy;

Trữ cục trưởng, chào ngài, tôi là Trịnh Hãn Minh.

Trịnh Hãn Minh, anh thật to gan, chuyện gì cũng dám làm! Là ai cho anh quyền lực làm như vậy? Tôi không muốn nghe anh giải thích cái gì, đứng yên tại chỗ cho tôi, không ai được nhúc nhích.

Trữ Thiên Á mắng to một trận, lập tức cúp điện thoại.

Lần này Trịnh Hãn Minh thật sự không dám động.

Đa Đa, làm sao bây giờ?

Lý Chấn Sơn lui về thấp giọng hỏi.

Thật sự vô cùng uất ức, chút chuyện nhỏ cũng làm không xong. Bỏ đi, nếu anh đã không làm được tôi sẽ tìm một người có thể thu phục đi ra.

Hứa Đa Đa chán ghét nhìn Lý Chấn Sơn, giống như người này chỉ cần nhích lại gần hắn một chút sẽ làm cho hắn cảm thấy không thoải mái.

Muốn chơi phải không? Tôi chơi với các người tới cùng!

Hứa Đa Đa nhìn Tô Mộc với ánh mắt âm tàn, trực tiếp lấy di động bấm dãy số, đợi bên kia chuyển máy, Hứa Đa Đa đã hô:

Tôn chủ tịch, bây giờ tôi đang ở trong trấn Long Tỉnh, có người ngang nhiên vu tội tôi, vũ nhục tôi, còn đánh tôi, chuyện này anh nhất định phải cho tôi cách nói. Đúng vậy, người nọ chính là Tô Mộc. Nếu anh không xử lý, tôi sẽ tìm người khác giải quyết. Được, cứ như vậy, tôi chờ đây.

Sau khi cúp điện thoại, Hứa Đa Đa dựa vào thân xe, cười lạnh nói:

Chờ xem, một lát cho hắn biết cái gì gọi là sống không bằng chết.

Tô Mộc nhướng mày, tiếp tục nói chuyện với Ngụy Mạn, giống như chuyện xảy ra không liên quan gì tới hắn. Vẻ mặt của Tô Mộc làm cho người vây xem đều cảm thấy hứng thú, cũng làm nhóm người Tô Lão Thực thêm bất an. Nhưng họ vẫn đứng cách đó không xa, không ai nói thêm lời nào, sự tình đã biến thành như vậy nói nhiều hơn nữa chỉ vô dụng.

Thúy Lan, em yên tâm đi, nếu thật sự không được chúng ta nhường ra mảnh đất kia, tuyệt đối sẽ không làm tiểu Mộc có việc.

Diệp Thúy Anh nói.

Chị, tuyệt đối không được, tin tưởng tiểu Mộc đi, con của em nói có thể giải quyết thì nhất định làm được.

Diệp Thúy Lan an ủi.

Hi vọng vậy thôi.

Diệp Thúy Anh đã không dám có nhiều chờ mong.

Lúc này Lý Chấn Hà không dám tiếp tục nói thêm lời nào. Phải biết rằng một màn phát sinh trước mắt đã vượt qua khỏi năng lực thừa nhận của hắn. Hắn có thể làm chính là yên lặng chờ đợi, chờ đợi người thắng cuối cùng.

Tô Mộc, tiểu tử này chẳng lẽ cho rằng có Niếp bí thư làm chỗ dựa, là có thể không kiêng nể gì sao? Nên nhớ lần này tiểu tử kia không chỉ đối kháng ủy ban trấn, ủy ban huyện còn có cả ủy ban thành phố ah.

Trong lòng Lý Chấn Sơn nhủ thầm.

Từ trong huyện thành chạy tới trấn Long Tỉnh không xa, không bao lâu xa xa đã xuất hiện vài chiếc xe công an, biển số xe đi đầu là xe của cục trưởng cục công an huyện Hình Đường. Khi xe vừa dừng lại, còn chưa ổn định cửa xe đã mở ra, một người trung niên khuôn mặt nghiêm túc bước xuống, sau lưng hắn đi theo mười mấy thân ảnh, đều là tinh nhuệ trong cục công an huyện Hình Đường.

Người dẫn đội chính cục trưởng cục công an huyện Trữ Thiên Á.

Trữ Thiên Á chính là dòng chính được Từ Tranh Thành điểm tựa bồi dưỡng, cho nên sau khi Từ Tranh Thành được đề bạt, lại được Niếp Việt mạnh mẽ ủng hộ, đã tiếp nhận vị trí của Từ Tranh Thành trở thành người đứng đầu cục công an huyện.

Hết thảy nghe theo lời Tô Mộc, đừng sợ có bất kỳ phiền phức gì, có chuyện gì tôi gánh chịu. Nhớ kỹ, anh chỉ có một nhiệm vụ, làm cho Tô Mộc hài lòng, nếu hắn không hài lòng, cứ xử lý tới cùng, càng nghiêm trọng càng tốt.

Trữ Thiên Á nhớ tới lúc nhận được điện thoại của Niếp Việt, tâm tình đại định. Có những lời này của Niếp Việt, Trữ Thiên Á hoàn toàn không sợ hậu quả. Trữ Thiên Á là người của Từ Tranh Thành, làm sao không biết Tô Mộc là ai, dù không có lời dặn của Niếp Việt, hắn vẫn tiến hành xử lý không chút lưu tình.

Càng khỏi nói trên đường tới đây, Trữ Thiên Á cảm thấy nên báo cáo chuyện này với Từ Tranh Thành, sau khi hắn đem sự tình đơn giản thuật lại, bên kia điện thoại chợt trầm mặc, sau đó Từ Tranh Thành nói ra một câu tràn đầy mạnh mẽ.

Chỉ cần có Tô Mộc ở đó, đừng sợ đem sự tình làm lớn, chỉ sợ không lớn mà thôi. Lão Trữ, buông tay xử lý là được.

Một người là bí thư huyện ủy, một người là phó cục trưởng cục công an thành phố, hai người đều làm chỗ dựa cho Tô Mộc, Trữ Thiên Á làm sao không biết mình nên làm gì? Dưới tình hình như thế, trong nháy mắt Trữ Thiên Á xuất hiện liền lạnh lùng nhìn qua Trịnh Hãn Minh.

Đồng chí Trịnh Hãn Minh, nơi này không có chuyện của anh, anh đi qua cục chính trị huyện, Vương phó cục trưởng đang chờ anh ở đó.

Dạ!

Trịnh Hãn Minh giống như bị sét đánh, sắc mặt ảm đạm xuống, nhưng không dám nói thêm lời nào. Nếu hắn nói thêm một câu, sẽ mang tới hậu quả xấu mà hắn khó thể tưởng tượng.

Đây là có chuyện gì, mình đang chơi mạt chược quá vui vẻ, tự nhiên chạy tới nhúng tay vào vũng nước đục này, chẳng phải tự tìm mất mặt.

Trữ Thiên Á nói xong, trực tiếp đi tới trước người Tô Mộc, trầm giọng nói:

Tô chủ tịch, tôi là cục trưởng cục công an huyện Hình Đường Trữ Thiên Á, có bất cứ chuyện gì để cho tôi giải quyết.

Trữ cục, chào ông.

Tô Mộc bình tĩnh nói.

Những người còn lại nhìn thấy một màn trước mắt đều há hốc mồm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.