Tô Mộc sửng sốt, cười hỏi lại:
- Theo em làm gì? Ở đây?
- Anh . . .!
Trịnh Đậu Đậu không phải thiếu nữ mới ra đời, cô nghe ra Tô Mộc trêu chọc. Nhưng Trịnh Đậu Đậu không phải mới quen Tô Mộc, cô rất thân với hắn, nên chịu đựng được.
- Nếu anh không sợ em nói cho Diệp Tích thì anh làm tại đây đi.
Tô Mộc bị sặc:
- Khụ khụ!
Tô Mộc chỉ muốn trêu chọc Trịnh Đậu Đậu, nhìn xem nữ nhân lạnh lùng này có biểu hiện gì, ai ngờ tự giơ đá đập trúng chân mình. Nếu bị Diệp Tích biết thì Tô Mộc sẽ bị phạt quỳ.
Tô Mộc lạnh nhạt nói:
- Đậu Đậu, chúng ta không đùa nữa, anh sẽ không đi theo em.
- Tại sao? Giỏi võ như anh nên làm lính, chỉ cần anh muốn, em bảo đảm trong vòng ba năm sẽ thăng cấp thành trung tá ngay.
Trịnh Đậu Đậu sốt ruột nói:
- Ở trong quân đội cũng là dốc sức cho đất nước, có gì khác nhau? Tô Mộc, anh không thể để tài năng của mình bị lãng phí, em thật lòng mời anh tòng quân.
- Lãng phí?
Tô Mộc lắc đầu, nói:
- Đậu Đậu, nếu trong thời gian chiến tranh, dù em không mời thì anh cũng sẽ dứt khoát vác súng ngay. Nhưng bây giờ là thời kỳ hòa bình, anh không cần làm lính. Lý tưởng của anh là giúp dân, có làm lính hay không chẳng quan trọng.
Lúc trước Mai Tranh không bắt buộc kéo Tô Mộc vào quân đội, càng đừng nói đến Trịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2700538/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.